
tích tắc, cô bỗng thấy người thực sự ngốc nghếch
là mình, ngốc từ đầu đến cuối. Anh gọi cô là “Cơm trắng”, cô từng hỏi Nghiên
Nghiên thế nào gọi là “Cơm trắng”, hóa ra là ăn vào không có mùi vị gì, nhưng
không ăn là không được, nếu trên thế giới này còn có lựa chọn thứ hai, có lẽ sẽ
không chọn cơm.
Bỗng, cô rút tay lại, sức lực toàn thân như bị rút
cạn.
Cô quay người, nhìn thẳng anh, cắn chặt răng, cố gắng
kiểm soát không vung nắm đấm lên với anh. Nắm tay siết chặt một lúc sau cuối
cùng cũng lỏng ra, cô thu ánh mắt lại, vẻ mặt lãnh đạm bước qua anh đi, đi về
phía cổng khách sạn.
Lạc Thiên quay lại, nhìn thấy gấu váy của cô bị xé
toạc đến đùi thì bỗng nhiên lửa giận dâng trào, anh lạnh mặt quay đầu, đạp
thẳng vào Vương Hạo Lỗi vừa đứng lên, đang thở hổn hển một cái rơi xuống bồn
phun nước.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh giận dữ bỏ
đi, theo Giang Văn Khê rời khỏi đó.
“Xin lỗi, lúc nãy tạm thời rời đi một lúc, không ngờ
em lại gặp hắn.” Lạc Thiên đuổi theo Giang Văn Khê, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Giang Văn Khê trừng mắt nhìn anh, không chút nể tình
hất tay anh ra, đi thẳng ra ngoài khách sạn.
Lạc Thiên biết lúc này là một bộ mặt khác của cô, anh
từng trò chuyện với bác sĩ tâm lý Mục Thát Lâm về chuyện của cô, giải thích của
Mục Thát Lâm là, ban đầu cô sợ hãi một điều gì đó không rõ, lại thêm chuyện qua
đời của cha mẹ đã mang đến một cú shock tinh thần mạnh mẽ, để giải tỏa bất mãn
trong lòng nên đã làm những điều quá khích. Chính vì thường xuyên muốn tìm chỗ
giải tỏa đã dẫn đến việc cô thường ở trong trạng thái xung đột hoặc mâu thuẫn,
một mặt phải đè nén tình cảm thật sự vì muốn tránh chuyện không hay xảy ra, mặt
khác tình cảm bị đè nén chưa kịp biến mất mà cứ đòi phải giải tỏa, mới tạo nên
trạng thái hiện nay của cô. Mục Thát Lâm còn nói với anh, một mặt dịu dàng như
nước, một mặt hung dữ dễ giận, khả năng lớn nhất là sự ngụy trang của việc đè
nén tình cảm quá độ của cô. Chung quy lại là, thực ra cô thiếu cảm giác an
toàn. Điều anh có thể làm chính là mang lại cảm giác an toàn cho cô.
Anh lấy xe, lái xe theo, nhanh chóng đuổi kịp cô.
Anh thò đầu ra ngoài: “Lên xe”.
Cô căn bản không thèm nhìn anh lấy một cái, cứ mang
đôi giày cao gót đi thẳng. Cho dù cô đi đến rách chân, gãy chân, cũng phải về
lại N chứ không thèm lên xe của anh. Từ nay về sau, cô không muốn nhìn thấy anh
nữa.
Không thấy cô trả lời, anh mím chặt môi, đành lặng lẽ
lái xe theo sau cô.
Trên con đường phủ đầy cây xanh vào buổi tối, ngoài
tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất ra còn có cả tiếng động cơ xe.
Lạc Thiên theo sau Giang Vãn Khê khoảng ba phút, không
thể chịu nổi bộ dạng ấm ức của cô nữa, đạp chân ga vượt lên trên rồi thắng gấp,
chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cũng chặn bước chân của cô.
Anh mở cửa xe, kéo tay cô định nhét cô vào trong xe,
ai ngờ cô vẫn giằng ra không chút nể vì, bước tránh sang bên tiếp tục đi, nhưng
bóng dáng cao lớn đã nhanh chóng chặn trước mặt cô.
Lạc Thiên khan giọng xin lỗi: “Anh biết em đang giận
anh, giận anh không nên bỏ em lại một mình, để em đụng phải loại người như
Vương Hạo Lỗi”.
“Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”, cuối cùng Giang
Văn Khê ngước lên nhìn thẳng Lạc Thiên, đôi mắt sáng rỡ nhìn thẳng vào mắt anh,
hỏi chuyện mà nãy giờ cô vẫn muốn tìm hiểu.
Lạc Thiên nhíu mày: “Sao lại hỏi câu này? Thích là
thích, tại sao cứ phải có lý do?”.
“Tại sao không cần lý do?” Giọng cô bỗng cao vút, “Với
thân phận địa vị tướng mạo của anh, tại sao lại thích em? Tại sao lại chọn một
người không xinh đẹp, không khí chất, không gia thế, không học thức, chẳng có
gì cả, suốt ngày chi biết mang lại phiền phức như em? Một người như em rốt cuộc
có điểm gì thu hút anh? Anh nói đi, tại sao lại chọn người như em?’.
Lạc Thiên nhìn cô, mím chặt môi, im lặng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh cau mày hạ giọng,
nói: “Em... thực ra đang để tâm đến chuyện mười năm trước anh từng ngồi tù
sao?”.
Câu nói đó như châm lên ngọn lửa giận dữ tích tụ trong
lòng Giang Văn Khê, thoáng chốc tràn ngập trái tim, không ngừng xộc thẳng lên
thần kinh trong đầu.
Lúc nãy vì anh đánh cho Vương Hạo Lỗi một trận nên
thân, hóa ra chỉ là tự cô đa tình, hóa ra trong mắt mọi người, Giang Văn Khê cô
là kẻ lao vào vì tiền của anh, thân phận của anh, địa vị của anh, một khi đã
biết hoàng tử không phải là hoàng tử, cô nên tỏ vẻ khinh thường, sau đó một
nhát dao cắt đứt tất cả. Hóa ra anh đã nghĩ cô như thế? Ngay cả điều cô để tâm
đến là gì anh cũng không biết? Đúng là nực cười.
Tim đau đến mức gần như không thở nổi, hai vai cô run
lên, bất giác cười thành tiếng, giây sau, cô hết sức hét lên với anh: “Em không
phải Châu Mộng Kha! Em là Giang Văn Khê!”.
Hét xong, cô cương quyết quay người bỏ đi.
Cơn gió đêm lạnh lẽo ập đến, bộ lễ phục mỏng manh trên
người không thể chống lại khí lạnh, cô ôm hai vai, lê những bước nặng nề bỏ đi
Tất cả đã kết thúc rồi.
Giấc mơ của cô bé Lọ Lem, xưa nay không phải là chuyện
cô có thể làm. Cô phải về nhà, cô phải gấp bướm, cô phải đi thăm bố mẹ,