
g Hạo
Lỗi, Đồng Kiến Thành. Còn về rốt cuộc là ai đã xâm hại Trần Tố Mai thì chỉ có
đoạn nhật ký sau mới cho cô câu trả lời.
Ngày 24 tháng 2 năm 2003, trời nắng.
Tôi đã đến Mỹ được hai ngày, hôm qua đi
thăm Ngọc Hà và Văn Tuệ, nói rất nhiều với họ, vốn định mang tro cốt của hai mẹ
con về nước an táng, nhưng nhớ đến sự quyết liệt của Ngọc Hà khi ra đi, cô ấy
nói cho dù có chết cũng không về nước, nên tôi đành từ bỏ. Lần này mục đích
khác đến Mỹ chính là tìm Phương Tử Hạ để chứng minh sự việc năm đó.
Năm năm rồi, chuyện này cuối cùng đã có
kết quả.
...
Ngày 27 tháng 2 năm 2003, trời nắng
. ...
Phương Tử Hạ nhận lời, cậu ta sẽ suy nghĩ
kỹ, kể hết chuyện này. Nhưng tôi đã đợi trọn một ngày, cậu ta không xuất hiện.
Cậu ta vẫn mê muội không chịu tỉnh. Tôi không thể ở Mỹ lâu hơn, tôi phải về
nước.
... Ngày 3 tháng 3 năm 2003, trời âm u.
Sự việc trong dự đoán đã xảy ra, tôi đã bị
theo dõi. Những chứng cứ tôi ghi lại đây tuyệt đối không thể để cho bọn chúng
tìm được. Cảm ơn Ngọc Hà, những thứ này đã có nơi cất giấu, chìa khóa tủ bảo
hiểm tôi để trong con lật đật của Khê Khê.
Tôi liên lạc được với đồng nghiệp Trương
Huy làm giám định năm đó, cậu ta nói khi ấy cậu ta tìm ra tinh dịch trong cơ
thể của Trần Tố Mai, ngoài bị cáo Lạc Thiên ra còn có hai người nữa, cậu ta
cũng vô tình biết được sự lợi hại của một trong số kẻ đó, vì sợ hãi nên cậu ta
đã bỏ đi, mang giấy giám định đã làm trước đó ra nước ngoài.
Trương Huy đã nhận lời giúp tôi, đợi khi
có giấy giám định pháp y thật sự, mọi thứ sẽ kết thúc.
Còn một ngày nữa, bọn họ dù thế nào cũng
không thể tìm ra.
Nhưng, nếu tôi không may bị hại, thứ duy
nhất có thể giúp cậu bé đó chỉ có bấy nhiêu tâm huyết này của tôi.
Cậu bé, mong là Thượng đế sẽ che chở cho
cậu.
….
Đến khi đọc xong trang cuối cùng, hai tay Giang Văn
Khê đã nắm chặt quyển sổ, sự phẫn nộ bùng cháy.
Cố Đình Hòa biết cô phẫn nộ thế nào, vội giữ chặt hai
tay đang siết chặt của cô: “Chuyện này phải tính toán thật kỹ, không được manh
động, nếu không...”, nếu không sẽ như Cảnh sát trưởng Giang.
Anh khựng lại vì không thể nói tiếp. Hóa ra thế lực to
lớn phía sau xuất phát từ nội bộ bọn chúng, một kẻ vốn trước kia là Phó cục
trưởng Cục công an thành phố N, nay là Cục trưởng Châu của Cục công an thành
phố S, một kẻ là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Đúng như những gì họ suy đoán
ban đầu, bản báo cáo giám định ấy có vấn đề. Đội trưởng năm đó nhờ ơn đề bạt của
Cục trưởng Châu mới có được ngày hôm nay, để bao che cho con trai mình, Cục
trưởng Châu đã không từ thủ đoạn, mua chuộc đội trưởng và nhân viên giám định.
Một vị đồng nghiệp khác cũng làm công tác giám định vì phát hiện ra sự bất
thường, nhưng bất đắc dĩ phải giả vờ không biết gì cả, viện cớ từ chức để ra
nước ngoài.
Những chứng cứ vụ án đó, mọi khả năng dính líu đến
Châu Thiệu Vũ đều bị xóa sạch, và cả giấy giám định pháp y, bọn họ cũng nhúng
tay vào. Mọi thứ, bọn chúng lợi dụng mối quan hệ chức vụ của mình, giúp Châu
Thiệu Vũ thoát tội.
Điều không ngờ nhất là, sau việc đó, để ngăn chặn Cảnh
sát trưởng Giang tiếp tục điều tra, bọn họ thậm chí còn thuê sát thủ. Cái chết
của Cảnh sát trưởng Giang không phải là tai nạn...
“Em sẽ không tha thứ cho bọn chúng, em nhất định sẽ
không tha cho bọn chúng.”
Giang Văn Khê siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào
da thịt nhưng không biết đau là gì. Có đau mấy cũng không đau bằng trái tim cô,
nỗi oan của Lạc Thiên, cái chết của cậu, đều do ba tên súc sinh đó gây ra, cô
nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, nhất định không.
Cô dần dần bình tĩnh.
Cố Đình Hòa cau mày, cẩn thận kẹp những tờ nhật ký
được xé ra vào trong quyển nhật ký, nói: “Hiện giờ phải căn cứ vào địa chỉ ghi
trên này đi tìm bác A Khánh và Trương Huy, người thứ hai làm giám định, lấy
được giấy giám định pháp y thật sự mà anh ta mang đi, Cảnh sát trưởng Giang năm
đó chậm một bước là đã có được bản báo cáo đó, còn nữa, lời khai của Phương Tử
Hạ...”, Phương Tử Hạ là nhân chứng duy nhất có khả năng chứng minh đêm đó đã
xảy ra chuyện, nhưng lương tâm hắn đã mất, vì tiền đồ của mình mà hãm hại người
anh em tốt nhất.
“Em đi. Lát nữa em mua vé xe đến thành phố S một
chuyến”, Giang Văn Khê nói.
“Không được, một mình em đi rất nguy hiểm, Phương Tử
Hạ bắt đầu từ giây phút phản bội bạn bè thì đã cùng bọn với đám kia, không còn
nhân tính nữa.”
“Anh không cần lo, bọn chúng hiện giờ không biết trong
tay em có chứng cứ. Em biết Phương Tử Hạ năm đó làm như thế là vì điều gì, hắn
có nhược điểm.” Nhược điểm duy nhất của Phương Tử Hạ là Châu Mộng Kha, hắn yêu
Châu Mộng Kha nên mới đố kỵ với Lạc
Thiên.
“Thế thì lát nữa chúng ta đến tìm bác A Khánh và
Trương Huy trước, xem tình hình này, nếu thuận lợi thì hai hôm nữa anh sẽ đi
cùng em đến S. Có chứng cứ có lợi, Phương Tử Hạ nhất định sẽ không chối cãi
được, còn hơn hiện giờ không có gì.”
Giang Văn Khê ôm chặt quyển sổ nhật ký trong tay, đôi
mắt