
khung cửa chưa đóng
kịp, quất lên mặt cô, cô vội vàng tránh ra, tay khẽ huơ lên, đụng vào một thứ
gì đó trên bàn trước cửa sổ, đánh rơi nó xuống đất.
Anh thấy cô luống cuống thì cười, nhặt con lật đật rơi
xuống đất lên, chọc cô: “Lúc nãy thấy em nói đâu ra đó, bây giờ lại luống cuống
chân tay, cũng may là lật đật, không phải bình hoa gì đó”.
Cô quay lại, đỏ mặt.
Anh đặt lật đật lên bàn, lắc lư một cái, con lật đật
phát ra tiếng như bên trong có gì đó. Anh lại cười, đùa cô: “Chắc em không xem
con lật đật là ống đựng tiền xu đấy chứ”.
Con lật đật phát ra tiếng? Con lật đật này là đồ chơi
mà cậu tặng cho cô, trong ký ức, con lật đật không hề phát ra tiếng.
Trong tích tắc, tay cô đờ ra giữa không trung, vẻ mặt
sững sờ, trong đầu lướt qua cảnh mấy năm trước, hai hôm trước khi cậu cô xảy ra
chuyện, con lật đật văng thành hai mảnh, cô tiếc nuối khóc lóc với cậu.
Cậu cô lấy con lật đật đi, hôm sau trả lại cô con lật
đật đã được dán lại, trịnh trọng đặt lên tủ sách, đồng thời dặn cô không được
làm rơi xuống nữa, nếu không thì dù ông lợi hại cách mấy cũng không thể trả lại
nguyên dạng cho nó, tóm lại dù sao đi nữa cũng không thể làm hỏng nó. Lúc ấy cô
nhớ con lật đật trống rỗng, không phát ra tiếng.
Nghĩ thế, cô cầm nó lên lắc mấy cái, thứ gì đó va chạm
phát ra tiếng, giống đồng xu, nhưng không phải. Cô liền ra sức bẻ con lật đật
làm hai, chỉ nghe “cách” một tiếng, một vật bằng kim loại rơi xuống đất, là một
chiếc chìa khóa. Cô cúi xuống, nhặt chiếc chìa khóa đặc biệt còn dính băng keo
lên, soi dưới ánh đèn.
Cố Đình Hòa đón lấy, chăm chú quan sát.
Bỗng, hai người cùng đồng thanh kêu lên: “Tủ bảo
hiểm!”.
“Em nói đúng, năm đó Cảnh sát trưởng Giang rất xem
trọng vụ án này.” Cố Đình Hòa hào hứng lạ thường, “Tủ bảo hiểm, nhưng toàn
thành phố này có rất nhiều ngân hàng và công ty bảo hiểm tiền tệ, chiếc chìa
khóa này rốt cuộc là của ngân hàng nào?”.
Cô xúc động run giọng kêu lên: “Ở phía nam thành phố
có một ngân hàng, ở đó từng là nơi thím em công tác, nhất định là ở đó!”.
“Anh rất mong ngày mai xem chiếc chìa khóa này
mở ra bí mật gì cho chúng ta”, anh trả chìa khóa lại cho cô.
Cô nắm chặt chìa khóa trong tay, ngày mai, cậu nhất
định sẽ nói cho cô biết đáp án.
Anh lại nói: “Anh về trước, sáng mai anh đến đón em”.
“Vâng.” Cô tiễn anh ra cửa, sau đó nhớ ra bên ngoài
mưa to, lại gọi anh: “Khoan đã”. Cô quay vào lấy một cây dù ra đưa cho anh.
Anh hơi ngẩn ra, từ khu nhà cô đến xe anh chỉ cách có
mười mấy mét. Anh đón lấy dù, cười mỉm: “Cảm ơn”.
Ý tứ trong nụ cười đó, cô nhận ra, mặt hơi đỏ lên, cô
nói: “Anh đi cẩn thận”.
Cố Đình Hòa đi rồi, cô ngồi xuống sofa, lặng lẽ vuốt
ve chiếc vòng bươm bướm pha lê trên cổ tay mình.
Sáng hôm sau, Giang Văn Khê thức giấc, không lâu sau
thì Cố Đình Hòa lái xe đến đón cô. Hai người đến ngân hàng XX ở phía nam thành
phố, Giang Văn Khê đưa chìa khóa, giấy tờ chứng nhận cậu cô đã qua đời và chứng
từ di chúc của luật sư đưa cho nhân viên ngân hàng, làm các thủ tục. Một lúc
sau, một túi hồ sơ dày xuất hiện trước mặt cô.
Cô cầm lấy, run run mở ra, lấy ra một sổ ghi chép màu
đen, một cây bút ghi âm và mười mấy tờ ghi chép được xé ra từ một cuốn sổ khác.
Cô mở quyển sổ, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt.
“Là chữ của cậu em, là vụ án đó. Em đoán không sai,
cậu thực sự có điều tra vụ án đó”, cô kích động kêu lên.
“Tìm chỗ nào đó ngồi, từ từ xem và nghiên cứu kỹ”, Cố
Đình Hòa vỗ nhẹ vai cô.
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng tìm được một quán cà phê gần đó,
vừa ngồi xuống, Giang Văn Khê liền sốt ruột lật xem nhật ký. Mười mấy tờ giấy
vô cùng quen thuộc, cô đã nhớ ra, đó thuộc về một quyển nhật ký khác của cậu
trong nhà, hóa ra là ở đây.
Ngày 24 tháng 12 năm 1998, trời nắng.
Hôm nay là đêm Bình An của lễ Giáng Sinh,
cậu ta vẫn không chịu gặp tôi. Đối với cậu bé đó, xin lỗi nhiều đến mấy cũng
không thể bù đắp. Nếu lúc đó tôi không nhập viện vì
bệnh, thì vụ án đã không giao cho người khác, nhưng điều đó cũng không thể giảm
nhẹ tội lỗi của tôi, điều tra hiện trường, bằng chứng ra tòa... Nếu
không có những thứ này, có lẽ, cậu ta sẽ không bị phán ngồi tù bốn năm, Khê Khê
cũng sẽ không phải nghỉ học. Đều do lỗi của tôi...
Điều duy nhất hiện giờ tôi có thể làm là
trả lại tự do cho cậu ta, mau chóng giúp cậu ta thoát khỏi song sắt ấy.
Đọc những dòng nhật ký này, Giang Văn Khê mới nhớ ra
mùa hè mười năm trước, cậu cô vì viêm ruột thừa cấp, sốt cao hôn mê, sau đó
nhập viện để phẫu thuật, sau khi ra viện đã ở nhà nghỉ ngơi một thời gian dài.
Hóa ra về sau vụ án này giao lại cho người khác, cậu cô không phụ trách từ đầu
đến cuối. Những dòng nhật ký sau đó là những ghi chép khi cậu đi khắp nơi tìm
người bị hại và những người dân trong thôn đó. Từng ngày từng ngày, từ năm 1999
đến năm 2002, không chỉ trong mấy năm đó không có thu hoạch được gì, thậm chí
công việc cứ bị điều động liên tục, nói khó nghe hơn là bị giáng chức. Thím cô
vì không chịu nổi tiền lương của cậu cứ mỗi lúc một thấp, suốt ngày kh