
mãi mãi ở canh, người kia là người cậu đã
nuôi em từ nhỏ đến lớn. Chuyện đó là chuyện em không bao giờ hy vọng nó xảy ra,
nhưng đã thành sự thực rồi, em phải làm sao? Chuyện này là khúc mắc trong lòng
anh, nếu một ngày không tìm ra hung thủ thực sự, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục
thế này? Bây giờ xin anh hãy nói cho em biết, mấy ngày nay, anh không phải đang
trốn em, chọn đi Y dài ngày cũng không phải vì không nhìn thấy em. Hãy nói em
biết đi! Em phải làm sao? Em phải làm sao?"
Anh nghiến răng, từ từ ngồi xuống ghế, tránh né ánh
mắt chất vấn của cô: "Anh chỉ cần thời gian yên tỉnh".
"Yên tĩnh? Bao nhiêu ngày rồi? Anh yên tỉnh thế
vẫn chưa đủ hay sao? Cho dù anh có muốn hay không thì em vẫn sẽ làm. Em đã nói
em tin anh, đồng thời cũng tin cậu của em. Em không muốn sau này mỗi ngày anh
phải giằng xé khi nhìn thấy em, em cũng không muốn sau này em phải đối diện anh
trong đau khổ." Tìm ra hung thủ, đó là lối thoát duy nhất giữa cô và anh.
Cô sụt sịt mũi, nói: "Nếu anh thật sự cảm thấy khó chịu, muốn chọn cách từ
bỏ, chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ biến mất mãi mãi".
Biến mất mãi mãi? Lời như thế mà cô lại nói ra dễ dàng
như vậy? Anh đã nói, anh thật sự muốn yên tỉnh, cô nôn nóng muốn rời khỏi anh
đến thế hay sao? Anh là một sợi xích, trói buộc khiến cô không thể thở nổi,
được, được, bây giờ anh trả tự do lại cho cô.
Anh măt anh là một cơn giá lanh khó tả, toàn thân toát
ra một sự giận dữ sắp tuôn trào. Anh cầm bút, ký nhanh tên lên tờ đơn xin thôi
việc: "Tuỳ em, như em mong muốn, bây giờ mời ra ngoài", một câu nói
như rít ra từ kẽ răng.
Cơn đau như cắt da cắt thịt cuối cùng đã khiến giấc mơ
cô bé Lọ Lem tan vỡ, đây mới là hiện thực, tình cảm yếu ớt không chịu nổi bất
kỳ sự công kích nào. Khi đoá hoa cúc kiêu ngạo rơi xuống chân cô, cô nên biết
cuối cùng sẽ là kết cuộc này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cô hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười nhìn anh:
"Vâng, Tổng giám đốc Lạc, cảm ơn sự quan tâm của anh trong thời gian vừa
qua. Tạm biệt". Lồng ngực không ngừng co thắt, hơi thở của cô trở nên nặng
nề, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, cô đã nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Sau khi cô đi rồi, trong văn phòng tĩnh lặng như chết.
Anh vụt đứng dậy, hai tay giữ lấy mép bàn,
"âm" một tiếng, bàn làm việc nặng nề bị lật tung, tư liệu văn kiện
trên bàn, sổ viết, máy tính đều rơi xuống đất. Trong ly cà phê tính xảo chỉ còn
lại một chút cà phê màu nâu đen, tấm thảm lông cừu trắng muốt bị nhuộm đen một
mảng.
Tất cả đều không thể giải toả cơn giận của anh, tủ
sách, chậu cây, đồng hồ lớn, tranh treo tường, toàn bộ đều là nơi để anh trút
giận.
Nghiêm Tố vừa về đến văn phòng, nghe thấy tiếng động
lạ bên trong thì bước nhanh vào, đẩy cửa ra, một đồ vật bay vèo ngang qua, cũng
may mà chị tránh kịp, không bị ném trúng. Vừa hoàn hồn nhìn lại thì thấy hoá ra
là một món đồ làm bằng thiếc. Lại nhìn vào trong phòng, chị bàng hoàng há hốc
miệng, chị chỉ mới rời khỏi có nửa tiếng thôi, mà trong này đã trở nên thê thảm
đến vậy, thực sự khó mà tín được sự phá hoại và sát thương của chủ nhân văn
phòng này.
"Dù là ai thì cũng cút ra khỏi đây ngay cho
tôi!", kẻ phá hoại đứng trước khung cửa sổ lớn, hai tay bám lấy lan can,
gầm lên giận dữ.
Nghiêm Tố như không nghe thấy lời anh nói: "Tôi
vừa đến công ty, nghe nói cậu đã mời Văn Khê 'đi' rồi".
"Là chính cô ấy đòi đi! Còn nữa, sau này tôi
không muốn nghe cái tên đó nữa! Mời ra ngoài cho!"
Lửa giận của Nghiêm Tố cũng bị anh nhen nhóm:
"Cậu cứ từ từ nổi điên trong này đi, tôi mặc kệ! Còn nữa, văn phòng tự mà
dọn dẹp lấy!".
"Rầm", Nghiêm Tố sập manh cửa lại.
Chị giận dữ ngồi xuống bàn làm việc, liếc nhìn chỗ
ngồi bên phải vắng lặng, tiếc nuối thở dài. Chuyện năm ấy chị cũng biết, anh
Thâm vì tên nhóc xấu xa này mà phí bao sức lực, nhưng vận mệnh hình như cứ
thích đùa cợt cậu ta, người có dính líu đến vụ án ấy không chết thì cũng mất
tích. Chị không phải người nhiều chuyện, không bao giờ nghĩ rằng cô bé ấy lại
là cháu gái của Giang Vĩnh Minh.
Đúng là một mối nghiệt duyên.
Cảm giác mãnh liệt khó tả khi mất đi lại
có được lấp đầy cả trái tim cô, đầy đến nỗi không thể thêm vào, hóa thành những
giọt nước mắt nóng hổi, rịn ra từ đôi mắt nhắm nghiền.
Giang Văn Khê không biết rốt cuộc đã là đêm thứ mấy cô
giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mộng, cô lại bắt đầu thấy ác mộng. Trong mơ, cô
thấy cậu tra chiếc còng lạnh lẽo vào tay Lạc Thiên, anh bị dẫn ra khỏi phòng xử
án, nhốt ở trong tù, anh không ngừng gào thét mình bị oan nhưng không ai đáp
lại, quản ngục và các phạm nhân khác đều cười giễu anh là kẻ ngốc. Cô nhìn thấy
mái tóc khó khăn lắm mới trở lại màu đen của anh, trong tích tắc lai trở nên
trắng xóa...
Cô run rẩy toàn thân, bước xuống, rót một ly nước,
ngửa cổ uống cạn.
Rời khỏi Giang Hàng mấy hôm rồi, mỗi ngày ngoài việc
nghiên cứu tư liệu, chứng cứ vụ án ra thì cô chỉ có ngủ, gần như không biết làm
việc gì khác.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, kim vừa chỉ đúng
sáu giờ. Lúc nãy ngủ gục trên bàn, cô ngỡ đã ngủ m