
, tay đưa lên giữa chừng rồi lại
buông xuống, mím môi chui vào trong xe, nói: "Tạm biệt, chúc ngủ
ngon".
"Tạm biệt, chúc ngủ ngon", cô đưa mắt, đáp
lại.
Cố Đình Hoà khởi động xe, nhanh chóng lái đi.
Cô ngước lên nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, bất
giác nhớ lại, rất nhiều đêm như thế này, cô cũng đưa mắt nhìn theo Lạc Thiên
rời đi như vậy. Rất nhiều lúc, anh ôm lấy cô, hôn cho đến khi cô sắp không thở
được mới buông ra, lái xe rời đi. Bây giờ anh chỉ bảo cô xuống xe, lạnh lùng vô
tình mà bỏ đi, bỏ lại mình cô đơn độc nức nở.
Cô hít một hơi thật sâu, đúng lúc quay người đi, cô
liếc thấy dưới ngọn đèn đường gần đó có một bóng dáng quen thuộc, cô tần ngần
khựng lại, quay đầu, dưới bóng đèn không có ai.
Nhất định là cô đã nhớ quá nên hoa mắt, mới ngỡ đó là
anh.
Cô cười khổ, đi nhanh vào trong.
Đến khi thấy cô vào trong rồi, Lạc Thiên mới bước ra
khỏi chỗ tối.
Bỏ lại cô ở bãi đậu xe, không lâu sau anh đã hối hận.
Chiếc xe chạy rất xa rồi mới dừng lại, nghĩ ngợi, anh lại quay về công ty nhưng
cô đã đi rồi.
Nỗi nhớ nhung trào dâng, anh nhớ cô.
Không kìm chế được nỗi nhớ, anh lái xe đến nhà cô, sợ
cô nhìn thấy, anh đậu xe ở một góc rất xa, đứng ở ngã rẽ ngốc nghếch nhìn lên ô
cửa sổ sáng đèn của cô.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là lại nhìn thấy tên
cảnh sát đó. Anh cười lanh, hoá ra cô sống "rất tốt", tốt hơn anh quá
nhiều, anh đúng là một tên ngốc.
Anh đấm manh lên cốp xe, giận dữ mở cửa xe, khởi động,
lao đi.
Giang Văn Khê không bao giờ nghĩ rằng cô lại nhận được
thông báo điều cô sang bên nhà hàng làm việc.
Cô nắm chặt tờ thông báo trong tay, tìm trưởng phòng
Nhân sự. Trưởng phòng Nhân sự đã đoán chắc cô sẽ đến, chi nhún vai tỏ vẻ tiếc
nuối, bảo rằng đó là quyết định của cấp trên, không thể làm gì được.
Cấp trên? Cấp trên nào?
Cuối cùng, anh cũng ra tay. Thực ra không cần đến tìm
trưởng phòng Nhân sự, cô cũng đoán ra từ lâu. Tại sao không đuổi cô cho xong?
Tại sao còn phải điều cô sang bên nhà hàng?
Về lại văn phòng, cô đứng trước bàn làm việc,
nhìn cánh cửa đối diện đóng chặt, cắn môi rồi hạ quyết tâm, gõ lách cách thật
nhanh vào máy tính, một lúc sau, đơn xin nghĩ việc đã xong, cô đẩy cánh cửa
ngăn cách anh và cô ra.
Anh ngẳng lên, nhìn thấy cô với sắc mặt trắng bệch,
không tỏ ra ngạc nhiên, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Cô từ từ tiến đến bàn làm việc của anh, nói: "Em
biết mấy hôm nay anh đang mâu thuẫn,giằng xé, để trốn tránh em mói chọn đến Y
công tác dài ngày, đúng không?".
"Bây giờ là lúc làm việc, đừng nói những chuyện
không liên quan đến công việc", anh không ngẳng đầu, lanh lẽo nói.
"Anh yên tâm, nói xong em sẽ đi ngay", cô
hít một hoi thật sâu, đẩy tờ đơn xin nghi việc đến trước mặt anh.
Cuối cùng anh không còn tập trung vào đống công văn
nữa, mà đờ đẫn ngẳng lên nhìn cô.
Cô nói tiêp: "Bây giờ, anh không cân phải làm gì
nữa, cũng không cần phí sức điều em sang bên nhà hàng. Đến làm việc ở nhà hàng
và rời khỏi Giang Hàng, em chọn thôi việc. Như thế, anh cũng không cần đến Y
nữa".
Anh không còn kiềm chế được, đứng phắt dậy, nắm tờ đơn
trong tay cười giễu cợt: "Rất tốt, rất tốt! Một mặt khác hoàn toàn lộ ra
rồi, không cần viện cớ đã có thể tự phản kích". Anh ném manh tờ đơn lên
bàn, hai tay chống lên mặt bàn, quát lên với cô, "Nhưng chớ tự coi mình là
đúng, công ty có điều chỉnh bất cứ nhân sự gì cũng là nhu cầu của công ty. Điều
một chương một trong sổ tay nhân viên Giang Hàng đã nói rõ, là nhân viên của
Giang Hàng phải phục tùng vô điều kiện sự sắp xếp điều động nhân sự trong nội
bộ công ty. Em ném một tờ đơn thôi việc vào đây là ý gì? Đang uy hiếp anh
hả?".
"Em không uy hiếp anh, chỉ không muốn tiếp tục
thế này nữa. Nếu nhìn thấy em thật sự khiến anh đau khổ đến mức đó, thì cứ đuổi
việc em đi, hà tất phải điều em sang nhà hàng phiền phức như vậy? Nếu anh đã
không thể hạ quyết tâm thì cứ để em quyết định", cô căn môi.
""Giang Văn Khê, em tưởng anh không dám
ký?!", giọng nói trầm trầm nhẫn nhịn, báo hiệu cơn giận anh đã đè nén bấy
lâu.
"Người hôm qua là anh, đúng không?" Nhất
định anh đã nhìn thấy cảnh cô đưa cố Đình Hoà xuống lầu, nếu không hôm nay
tuyệt đối sẽ không có tờ thông báo.
Anh siết chặt nắm tay, cụp mắt xuống, không nói gì.
Cô lại nói: "Anh ấy đến nhà em là vì vụ án của
anh".
Anh ngước lên, vẻ mặt u ám, sắc mặt sa sầm đáng sợ:
"Ai bảo em tìm hắn?! Ai cho phép em?! Chuyện của anh có liên quan gì đến
hắn? Em tưởng em làm thế thì có thể bù đắp được tội lỗi của Giang Vĩnh Minh à?
Lật lại vụ án thì sao? Trả lại trong sạch cho anh? Ai trả lại bốn năm đó cho
anh? Giang Văn Khê, em nghe cho rõ đây, cho dù cả đời này không lật lại được vụ
án, cũng không cần em lằng nhằng với tên cảnh sát đó!".
"Anh đừng tự lừa mình dối người nữa được không?
Bao hôm nay, em vân như trước, môi ngày làm bữa sáng chờ anh, nhưng ngày nào
cũng chỉ có thể nhìn món cháo nguội đi từng chút một, tim em cũng dần dần nguội
lanh. Em biết anh đau khổ, anh buồn bã, nhưng nỗi đau của em không ít hơn anh.
Một người là người em yêu và muốn