
ột giấc dài cả thế kỷ.
Hôm nay cô hẹn Cố Đình Hòa, một lúc nữa chắc anh cũng
đến, cô đứng lên nấu bữa tối. Canh vừa nấu xong thì chuông cửa reo.
“Xin lỗi, chỉ có một món canh một món mặn, em ngủ
quên, không mua thức ăn rồi...” Cô đang định múc canh ra, lại nghe Cố Đình Hòa
nói: “Không sao, anh ăn tối ở Cục rồi”.
“Ồ, vậy à.” Cô thu dọn một bộ bát đũa dư, “Em vẫn chưa
đói, hay là chúng ta nói chuyện vụ án trước nhé?”.
“Ngủ quên, không mua thức ăn, có phải em đã rời khỏi
Giang Hàng?”, người làm cảnh sát có tư duy rất nhạy bén.
Cô gật đầu: “Vâng, mấy hôm trước xin nghỉ việc rồi”.
Cô nhìn anh chau mày thì mỉm cười, “Không sao, em không chết đói đâu, mấy hôm
nữa em định tìm một công việc thời gian tự do một chút”.
Cho dù là không có công việc thì trong một thời gian
ngắn, cuộc sống của cô cũng không vấn đề gì. Những ngày tháng ở cạnh Lạc Thiên,
mỗi tháng anh đều chuyển một số tiền vào tài khoản cho cô, ngay cả tiền điện
nước đều giúp cô chuyển vào một tài khoản cố định, cô không cần trả một xu nào
cho những khoản này.
“Có khó khăn gì thì cứ nói với anh.” Cố Đình Hòa thấy
gương mặt bỗng thiếu tự nhiên của cô thì nói tiếp: “Đừng quên, chúng ta là
bạn”.
Cô khẽ cười, cụp mắt xuống, hơi mím môi, không nói một
lời.
Cô rót cho anh một ly nước, hai người ngồi xuống sofa,
mở những tài liệu, chứng cứ đặt lên bàn nước.
“Những tài liệu này anh đã xem kỹ, không có vấn đề gì.
Nếu thực đúng như anh ta nói, thế thì em có từng nghĩ đến hậu quả khi chúng ta
làm thế này không?”, Cố Đình Hòa nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
Ý của anh là bí mật không thể nói ra ẩn giấu đằng sau
vụ án này, sẽ liên quan đến những nhân vật nào, hậu quả khi làm thế này, họ có
thể chịu đựng nổi hay không.
“Vâng, em cũng từng nghĩ đến. Nếu toàn bộ những gì A
Thiên nói đều là sự thực, thế thì khả năng duy nhất là anh ấy bị người ta đem
ra làm vật thế thân.”
Đó là một âm mưu, bọn họ có thể làm kín kẽ không một
chút sơ hở như thế, thế lực đằng sau chắc chắn không đơn giản, nếu không sẽ
không có chuyện anh đã dùng mọi kế sách, cả trong sáng lẫn “trong tối” mà vẫn
không tìm ra được gì.
“Đúng thế. Từ những tài liệu này, có thể thấy anh ta
thực sự có tội, nếu giả thiết rằng anh ta không có tội, khả năng duy nhất mà
anh có thể nghĩ đến là những chứng cứ này có vấn đề.”
“Ý anh là đã có người nhúng tay vào?” Cô nhìn xấp giấy
tờ dày cộp trong tay, nếu thật sự có người nhúng tay vào, thì phải mua chuộc
bao nhiêu người mới làm được? Cô ngước lên, “Làm được đến mức này, hiện trường
điều tra, giấy chứng nhận pháp y, lời khai của nhân chứng, mọi thứ này... Thế
thì người đầu tiên có vấn đề là cậu của em”. Thật khó mà tin được.
Cố Đình Hòa cau mày: “Em đừng nghĩ vậy, nhân cách của
Cảnh sát trưởng Giang em hiểu rõ hơn ai hết, liệu ông có làm những chuyện này
không?”.
Cô lắc đầu: “Cậu em chắc chắn không làm thế. Em định
xem kỹ lại những đồ đạc cậu để lại, đặc biệt là nghiên cứu thật kỹ đống giấy tờ
ghi chép công việc, không chừng sẽ có phát hiện gì”.
“Nếu theo suy đoán của em, Cảnh sát trưởng Giang năm
ấy rất xem trọng vụ án này, chắc ông phải để lại đầu mối gì mới đúng.”
Cô thở dài: “Hai hôm trước em có tìm qua những thứ cậu
để lại, đều không có. Hay anh đến giúp em xem thử”.
“Ừ.”
Cố Đình Hòa theo cô vào phòng đọc sách, hai người ngồi
xuống trong căn phòng rộng, lật giở từng món đồ ra xem. Không biết bao lâu sau,
hai người thất vọng nhìn nhau thở dài, không có thu hoạch gì.
Cố Đình Hòa vừa giúp dọn dẹp, vừa nói: “Văn Khê, em
nghĩ kỹ lại xem, năm đó cậu em có nói gì với em không, hoặc có ám hiệu gì đó
không?”.
Cô nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Không. Cho dù có thì
cũng quá lâu rồi, em thực sự không nhớ nổi”.
“Vậy dự định tiếp theo, em đã nghĩ ra chưa?”
“... Có.” Cô định đi tìm người bị hại, và cả những
nhân chứng có mặt năm đó, nhưng nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cố Đình Hòa nhìn cô: “Phép năm ngoái anh chưa nghỉ
ngày nào, lại thêm năm nay nữa, cũng được nhiều ngày. Ngày mai chúng ta đến đó,
mấy hôm trước anh đã tìm đến trưởng thôn của cái thôn đó, tuy vì mở đường mà
dọn đi nhưng cũng may nhà ông ta vẫn ở gần thôn cũ. Ông ta đưa cho anh một bản
đầy đủ tên họ và địa chỉ hiện tại của những người trong thôn, tuy không hoàn
chỉnh lắm nhưng không biết chừng có thu hoạch gì bất ngờ”.
“Vâng”, cô nhìn anh rất cảm kích.
“Làm ơn đi, đừng tỏ vẻ muốn quỳ xuống cảm ơn nữa. Nếu
muốn cảm ơn anh thì đợi khi bắt được hung thủ, em mời anh một bữa thịnh soạn là
được.” Anh cười tủm tỉm, trong nụ cười có bao nhiêu cay đắng, chỉ có mình anh
biết.
“Vâng”, cô cười đáp.
“Cũng muộn quá rồi, anh phải về đây.” Anh cúi
xuống nhìn đồng hồ đeo tay, lại quay ra nhìn ngoài cửa sổ, “Hình như mưa rồi”.
“Thế à?”, cô bất giác cũng quay đầu nhìn ra ngoài.
Lúc nãy bước vào, cô mở cửa sổ để thông gió, bên ngoài
tối đen như mực, tí tách tí tách, nghe rõ hạt mưa rơi trên ô kính cửa sổ.
Tháng Sáu mưa rào, nói mưa là mưa.
Cô vội vàng bước đến, nghiêng người đóng cửa sổ, mưa
xem chừng mỗi lúc một to, hạt mưa lọt vào trong qua kẽ hở