Duck hunt
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 8.5.00/10/346 lượt.

xoay vô

lăng cực nhanh nhưng xe vẫn đâm vào dải phân cách cao gần nửa mét bên cạnh, đầu

xe hất lên cao, chiếc xe lăn đi vài vòng mới ngừng lại.

Cố Đình Hòa cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, anh

lắc lắc đầu, mở mắt ra, cảm giác cánh tay tê dại, nhận ra cánh tay anh đã bị

rách một mảng lớn, anh cố nén đau, đạp mạnh cửa xe đã méo mó, cuối cùng cũng bò

được ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy xăng đang nhỏ giọt, anh bàng hoàng.

Anh lao đến phía bên kia xe với tốc độ nhanh nhất, ra

sức mở mạnh cửa, đưa tay vỗ mạnh lên mặt Giang Văn Khê: “Văn Khê, tỉnh lại đi!

Xe bị chảy xăng rồi, mau tỉnh đi! Không đi ngay thì muộn mất!”.

Giang Văn Khê hự một tiếng, mở mắt, đưa tay cho Cố

Đình Hòa. Anh bất chấp vết thương trên tay, khó nhọc kéo cô vẫn còn hơi choáng

váng ra ngoài.

“Chạy mau.”

Anh dìu cô vẫn đang loạng choạng chạy được vài bước,

sau lưng “ầm” một tiếng, một luồng hơi nóng cực lớn ập đến, anh đè lên người

cô, ngã xuống đất.

Lúc Lạc Thiên chạy đến chỉ nhìn thấy phía trước sáng

bừng lên, sau đó là tiếng nổ cực lớn, anh định lao đến chiếc xe nhưng không

kịp. Trong ánh lửa, chỉ nghe thấy anh hét lên tuyệt vọng: “Giang Văn Khê...”.



Ba tháng sau.

Khi một lần nữa bước vào chốn uy nghiêm này,

sợi xích nặng nề mà anh phải gánh suốt mười năm đã được tháo bỏ,

nhưng anh không hề cảm thấy vui vẻ.

Khi bọn Châu Thiệu Vũ bị cảnh sát dẫn ra khỏi

tòa, Châu Thiệu Vũ cười xảo quyệt với anh:

“Họ Lạc kia, cho dù mày thắng thì sao? Tao vẫn

bắt mày ngồi tù bốn năm, mang tội danh cưỡng hiếp suốt mười năm. Ha ha

ha, ha ha ha…”.

Vương Hạo Lỗi và Đồng Kiến Thành thì như kẻ

chết rồi. Cuối cùng bọn chúng đã phải trả giá cho tất cả những gì

chúng làm.

Người bị dẫn ra cuối cùng là Phương Tử Hạ,

Lạc Thiên hai tay khoanh lại, nhìn chằm chằm anh ta.

Phương Tử Hạ lúc đến trước mặt anh thì dừng

lại, gương mặt anh tuấn mất đi vẻ đẹp trai rạng ngời thường ngày, anh

ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn Lạc Thiên, mệt mỏi nói: “Đối với cậu, cho

dù xin lỗi bao nhiêu cũng không thể bù đắp tội lỗi của tôi. Nhưng tôi

vẫn phải nói rằng tôi không hề hối hận, vì tôi yêu Châu Mộng Kha”.

Nói xong, anh ta lê những bước nặng nề lên xe cảnh sát.

Trong một tiệm áo cưới.

Tang Du mặc bộ váy cưới trễ ngực hở lưng từ

từ bước ra khỏi phòng thay đồ, xoay hai vòng trước mặt Thẩm Tiên Phi

đang xem tạp chí trên sofa, cười hỏi: “Thế nào anh? Có đẹp không?”.

Thẩm Tiên Phi nhìn Tang Du chỉ còn hơn tháng nữa

là sẽ trở thành cô dâu của mình, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui,

nhưng sau đó, anh liền nhíu mày, hỏi khéo: “Liệu có hở nhiều quá

không?”.

“Nhiều sao?”, Tang Du nhìn trái ngó phải, không

thấy nhiều chỗ nào, chỉ là hở ngực hở lưng thôi mà.

Thẩm Tiên Phi đứng dậy, khẽ ôm lấy cô, dỗ dành:

“Thay váy khác nhé? Được không?”.

Tang Du biết tư tưởng cổ hủ của anh lại giở

chứng nên trề môi: “Được thôi, vậy anh đi chọn với em”.

Hai người đi mấy bước, Tang Du liền ngừng lại,

vội vàng chỉ cô gái vừa rẽ vào đối diện, hỏi Thẩm Tiên Phi: “Này,

anh nhìn xem, đó có phải là con thỏ trắng khiến tên bạch mao chết

tiệt kia suốt ngày chết đi sống lại hay không?”.

“Cậu ấy tên Lạc Thiên, không phải là bạch mao

chết tiệt, hơn nữa tóc cậu ấy hiện giờ rất đen”, Thẩm Tiên Phi bất

lực chỉnh lại, nhìn theo ánh mắt cô, hóa ra người đó đúng là cô trợ

lý yếu đuối ấy.

Tang Du kéo anh, thì thầm vài câu. Anh sửng sốt

nhìn cô nàng cười như một con hồ ly tinh, cảm thấy quá đáng sợ, Lạc

Thiên chẳng qua chỉ nói xấu cô một lần, không may bị cô nghe thấy, mà

cô thù dai đến tận bây giờ.

“Có cần ác như thế không?”, anh bắt đầu lo lắng

thay cho Lạc Thiên.

Tang Du tỏ vẻ kiêu căng: “Xùy! Em đang giúp anh ta

bắt vợ về mà? Tên bạch mao chết tiệt ấy còn phải cảm tạ em không

hết ấy chứ. Huống hồ đến giờ Tăng Tử Kiều vẫn không thấy đâu, anh

cũng biết Tử Ngạo đau khổ thế nào, còn không phải do lỗi của anh ta

hả? Yên nào, yên nào, đến lúc đó phong bì cho kẻ phù rể là anh ta

cũng tiết kiệm được đó”.

Thẩm Tiên Phi bất lực lườm cô. Cô có cần tiết

kiệm cả phong bì lì xì kết hôn của mình như thế không chứ?

Giang Văn Khê đang sắp xếp lại áo cưới, thỉnh

thoảng lại liếc nhìn đôi kim đồng ngọc nữ đang thử đồ ở đối diện.

Đó là Tổng giám đốc Tang của Tang Thị và Tổng

giám đốc Thẩm của Hoàng Đình, cô đã gặp mấy lần. Hai người họ là

cặp xứng đôi nhất mà cô từng thấy trong vòng hai tháng gần đây khi cô

làm việc ở tiệm áo cưới này.

Lúc ở Giang Hàng đã nghe kể chuyện hai người

họ, bây giờ cuối cùng cũng sắp kết hôn.

Cô cười cay đắng, tiếp tục công việc.

“Ủa? Có phải là cô Giang không? Sao cô lại

ở đây?”

Giang Văn Khê ngạc nhiên nhìn Tang Du, lóng ngóng:

“Ồ, tôi đã rời khỏi Giang Hàng mấy tháng nay rồi…”.

Tang Du giả vờ tiếc nuối: “Thế à… Thế, tôi

muốn nhờ cô giúp tôi một việc, phù dâu của tôi tạm thời có việc gấp

không đến được, nhưng tôi thấy cô và cô ấy vóc dáng khá giống nhau,

có thể giúp tôi thử bộ váy phù dâu này không?”.

Giang Văn Khê rụt rè nói: “Nhưng trong tiệm quy

định chúng tôi không được thử bất kỳ bộ

lễ phục cưới nào trong này…”.

“Ồ, không sao