
, lát nữa tôi nói với quản lý của
cô là được. Giúp tôi nhé, làm ơn đi”, Tang Du nhét bộ váy đã được
chọn lựa cẩn thận vào tay cô.
Cô ngơ ngẩn nhìn “lễ phục” trong tay, trong lòng
ngờ vực, bộ này rõ ràng là váy cưới kiểu mới nhất thu đông năm nay,
phù dâu sao lại mặc giống cô dâu được? Tuy rất băn khoăn nhưng cô vẫn
chấp nhận, cầm “lễ phục” đi vào phòng thử đồ.
Một lúc sau, cô mặc bộ “lễ phục” hở vai hở
lưng bước ra, nghe thấy mấy tiếng “lách tách”.
Tang Du hứng chí kêu lên: “Phiền cô xoay lại, tôi
chụp kiểu sau lưng cho phù rể xem, ồ không đúng, là phù dâu. Cám ơn
nhé”.
Giang Văn Khê lúng túng quay lại.
“Nào, cười một cái.”
Giang Văn Khê nhếch nhếch khóe môi.
Tang Du thỏa mãn nhìn mấy tấm hình trong điện
thoại, thậm chí cô còn đẩy cả anh chồng Thẩm Tiên Phi của mình vào.
Anh đứng sau lưng Giang Văn Khê, làm nền mấy tấm ở khoảng cách xa, dù
sao trong điện thoại cũng không nhận ra người đàn ông vừa nghiêng mặt
vừa mờ nhòa là ai đâu.
Giang Văn Khê hết giờ làm liền tới siêu thị mua
thức ăn, sau đó lại vòng đến nhà Cố Đình Hòa.
“Anh đã nói với em nhiều lần rồi, sau này không
cần tối nào cũng đến nấu cơm cho anh, giờ anh rất khỏe, có phải
thiếu chân thiếu tay đâu”, Cố Đình Hòa nói với Giang Văn Khê đang bận
bịu trong bếp.
Giang Văn Khê nhìn cánh tay phải bó bột treo cao
của anh: “Anh không thiếu tay thiếu chân, nhưng anh có thể nấu cơm được
không?”.
Cố Đình Hòa nghẹn lời, bất lực nhìn cô bày
thức ăn ra bàn, bỗng ngạc nhiên kêu lên: “Một mình anh làm sao ăn hết
bao nhiêu đây?”.
“Sao lại một mình anh? Không phải còn có cô
nàng y tá kia sao? Em nhớ hôm nay chắc cô ấy không trực đêm, không chừng
lát nữa sẽ đến, nếu đến thì anh lấy gì chiêu đãi người ta?”
“Em làm ơn đừng nói đùa vớ vẩn được không?
Haizzz, anh thật không hiểu nổi, kiểu người vụng về như cô ta làm sao
vào được bệnh viện làm y tá nữa?”, Cố Đình Hòa cứ nhớ đến cô y tá
đó là lại bực tức.
Mông của anh bị cô ta thấy hết thì thôi, nhưng cô
ta có cần không phân biệt được mông và eo, tiêm thêm cho anh mấy mũi
không? Lấy nước tiểu của anh thì càng không cần hào hứng như thế
chứ, chẳng qua là xoay người một cái mà cũng làm bắn hết nước tiểu
lên người anh?
Anh thật không biết có phải kiếp trước đã làm
gì thất đức mới phải nhập viện thê thảm, rồi còn chịu sự hành hạ
của cô y tá xui xẻo đó không nữa. Càng tức hơn là, anh tưởng ra viện
rồi có thể thoát được cô ta, ai ngờ cô ta cứ như kiến hôi, lừa Văn
Khê, tìm đến nhà anh, hại anh hốt hoảng vấp ngã, làm cánh tay bị
gãy, lại phải chạy đến bệnh viện bó bột.
Đúng là oan nghiệt.
Lúc này, “dinh doong” một tiếng, chuông cửa reo
vang.
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Y tá của anh
đến rồi”, Giang Văn Khê cười phá lên.
Cố Đình Hòa sa sầm mặt, vội vàng chạy đến
nhìn qua lỗ mèo, quả nhiên là cô nàng y tá xui xẻo đó. Hôm nay mặc
áo pull rộng, tóc buộc lại thành búi tròn, vừa đơn giản vừa đáng
yêu, ai ngờ cô ta cũng dán mắt vào lỗ mèo làm anh giật bắn mình,
vội vàng tránh ra.
“Không được mở cửa”, anh tức đến nỗi ngứa cả
răng, cảnh cáo Giang Văn Khê đang cười híp mắt sau lưng.
“Nhưng em phải về nhà mà.” Giang Văn Khê bước
nhanh đến, mở cửa, cười tít mắt nói với cô y tá Đào Đào: “A, Đào
Đào đến rồi à, chị còn đang nghĩ xem lúc nào chị mới có thể về
được đây”.
“Chị Khê Khê à, hôm nay chị nấu món gì ngon
thế?”, Đào Đào thò đầu ra nhìn bàn, “Wow, nhiều quá, đều là những
món em thích”.
Cố Đình Hòa lườm cô ta, rủa một tiếng, trừ ăn
ra thì cô nàng xui xẻo này chẳng biêt làm gì cả.
Bỗng, Đào Đào nhìn thấy tờ báo trên sofa, cô
nàng cầm lên, kinh ngạc: “Hả? Tờ báo này là ba tháng trước rồi, sao
còn xem? Xùy xùy xùy, nhớ đến tai nạn đó là khiến người ta nghiến
răng nghiến lợi rồi, cũng may hai người phúc lớn mạng lớn. Đáng chết
nhất là ba tên hại hai người bị thương, trông tướng mạo cũng khá,
không ngờ là loại bại hoại trong xã hội, còn là con ông cháu cha
nữa. Cũng may ông trời có mắt, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng
khó lọt. Chị Khê Khê, bạn trai của chị cũng thật đáng thương, em nghe
người ta nói người sau khi ở tù ra ngoài sẽ bị xã hội kỳ thị, anh
ấy rất giỏi, không những không từ bỏ mà còn trở thành tổng giám
đốc Giang Hàng nữa”.
Giang Văn Khê chỉ cười nhẹ.
Cố Đình Hòa nhìn cô nàng đang lảm nhảm nói
thì da gà da vịt toàn thân mọc hết lên, giễu cợt: “Cô tưởng ai cũng
như cô, chỉ biết ăn và ăn thôi à”.
Đào Đào xem như không nghe anh nói, chỉ tấm hình
trên báo nói tiếp: “Chị Khê Khê, bạn trai chị cũng đẹp trai thật, xem
này, dáng vẻ như muốn giết người mà cũng đẹp trai dã man, người
chụp ảnh này thật biết chụp quá. Chị Khê Khê à, hai người khi nào
kết hôn thế?”.
“Cô đủ chưa!”, Cố Đình Hòa không kìm được,
quát lên, giật lấy tờ báo, cô nàng này đúng là nói gì không nói
lại nói đến chuyện đó, cứ xát muối vào vết thương người khác.
Giang Văn Khê sắc mặt trắng bệch, nói ngay với
anh: “Em về trước đây”.
Ra khỏi nhà Cố Đình Hòa, gió đêm thổi tới,
Giang Văn Khê rùng mình ớn lạnh.
Đã gần hai tháng cô không nhìn thấy anh, thỉnh
thoảng gọi điện, sau