
hêm mấy câu nữa, anh ta hoàn toàn
mất phương hướng.
“Bây giờ tao cho mày hai con đường, một là mày kiện
bọn tao, kết quả là gì thì tao đã nói rồi; thứ hai, là giúp bọn tao. Nếu mày
giúp bọn tao, Châu Thiệu Vũ tao có thể bảo đảm mày sẽ là em rể của tao, tao sẽ
giúp mày đi Mỹ du học với em gái tao.”
Tiếp đó, Vương Hạo Lỗi và Đồng Kiến Thành cũng phụ
họa, sau này anh ta sẽ được tiếp xúc toàn những người trong xã hội thượng lưu,
mãi mãi không bị ai khinh thường, mãi mãi có thể ở bên người anh ta yêu quý.
Anh ta im lặng, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ,
nội tâm không ngừng giằng xé, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lúc này bác A Khánh lên tiếng, anh ta nhìn thấy anh
mắt dữ tợn của bọn Châu Thiệu Vũ thì vội ngăn cản. Bác A Khánh chỉ là một người
mù, chẳng nhìn thấy gì cả.
Và thế là, anh ta bế Trần Tố Mai đang hôn mê lên, cuối
cùng cũng bước chân vào con đường mất nhân tính, không thể quay lại.
Một bên là anh em tốt, một bên là danh lợi và Châu
Mộng Kha, ham muốn được chen chân vào xã hội thượng lưu và ở bên Châu Mộng Kha
mãi mãi đã chinh phục anh ta.
Đồng Kiến Thành học y, anh ta bất lực nhìn hắn tiêm
thuốc mê mang theo trong xe vào người A Thiên. Anh ta nhìn họ vác A Thiên vào
phòng Trần Tố Mai ở phía sân sau. Dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của bọn chúng, anh
ta đã cởi quần áo của A Thiên ra.
Anh ta ngỡ như thế là xong, ai ngờ Đồng Kiến Thành còn
lấy tinh dịch của A Thiên ra vấy vào trong người Trần Tố Mai và trên người cô
ta, anh đờ người, cứ đứng nghệt ra tại chỗ, đến nỗi cuối cùng rời khỏi phòng
thế nào, anh ta cũng không biết.
Anh ta đã mê muội, anh ta đã làm chuyện phản bội bạn
bè, làm một chuyện tội lỗi nhất, ghê tởm nhất, ti tiện nhất và không thể tha
thứ nhất, trở thành đồng phạm trong chuyện đó...
Sáng hôm sau anh ta bị bọn chúng ép giả vờ đi tìm A
Thiên, cuối cùng mọi người đều đi tìm A Thiên. Ông Trần lao vào phòng Trần Tố
Mai, nhìn thấy cảnh đó, điên lên chụp lấy cây gậy bên ngoài phòng đập lên người
A Thiên.
Mọi thứ đã rối loạn.
Về sau cảnh sát đến, tất cả chẳng thể cứu vãn...
“Tôi chẳng qua chỉ tình cờ đi ngang, không may nhìn
thấy cả quá trình đó mà thôi. Ban đầu tôi chỉ tưởng bọn Châu Thiệu Vũ muốn tiêu
hủy chứng cứ, không thể ngờ bọn chúng lại hãm hại A Thiên”,anh ta lảm nhảm, như
đang nói cho Giang Văn Khê nghe, nhưng lại giống đang lẩm bẩm với chính mình.
“Nhưng anh là tòng phạm, anh không chỉ hại Lạc Thiên,
người bạn thân nhất, mà còn hại cả Cảnh sát trưởng Giang Vĩnh Minh, cậu của
tôi”, Giang Văn Khê đáp trả, không hề khách sáo.
Lúc này cửa văn phòng bị đẩy ra. Giang Văn Khê quay
lại, thấy Châu Mộng Kha sắc mặt tái mét đứng ngoài cửa.
Phương Tử Hạ thấy cô ta thì hoảng loạn đứng lên, bước
nhanh đến, kéo cô ta vào trong phòng.
Châu Mộng Kha nhìn anh ta với ánh mắt gần như tuyệt
vọng, chất vấn: “Cuối cùng anh đã chịu thừa nhận anh tham gia vào chuyện đó rồi
à? Bao năm nay, cuối cùng anh đã chịu thừa nhận rồi sao? Cảnh sát trưởng Giang
cũng do anh và bọn chúng hãm hại? Rốt cuộc anh còn làm bao nhiêu chuyện trời
không dung đất không tha mà em không biết nữa hả?”.
Phương Tử Hạ hoảng loạn, hóa ra Châu Mộng Kha đã biết
chuyện đó từ lâu.
Anh ta dịu giọng, nói: “Không phải đâu Mộng Kha, em
nghe anh nói, anh không hại Cảnh sát trưởng Giang, anh không có. Tin ông ấy
chết anh thậm chí cả tháng sau mới biết. Em nhất định phải tin anh, hôm đó anh
muốn đi gặp Cảnh sát trưởng Giang thì em lại sốt cao, anh không thể không đưa
em đi bệnh viện, sau đó anh có liên lạc với ông ấy nhưng ông ấy đã rời Mỹ. Một
tháng sau anh lại liên lạc thì anh trai em báo là ông ấy đã chết, lúc đó anh
mới biết anh ta điên cuồng thế nào, nếu anh nói ra, kết cuộc của anh sẽ y hệt Giang
Vĩnh Minh, em có hiểu không?”.
“Chát” một tiếng, Châu Mộng Kha tát anh ta một cái,
khóc lóc nói: “Đồ nhu nhược, nếu tôi biết năm năm trước vì cơn bệnh đó mà hại
chết Cảnh sát trưởng Giang, tôi thà chết chứ không cần anh đưa đi bệnh viện”.
Bị cô tát, Phương Tử Hạ chỉ cười:
“Mộng Kha, bao năm nay mỗi tối anh đều mơ thấy
ác mộng, nửa đêm tỉnh dậy bao nhiêu lần, bao nhiêu lần kinh hoàng bật dậy, em
đều biết. Chuyện đó đã bám lấy anh mười năm rồi, giống như một sợi dây xích
lạnh lẽo mãi mãi tròng vào cổ anh, ngay cả thở anh cũng thấy khó khăn. Anh là
kẻ nhu nhược, là đồ súc sinh, anh biết mình có lỗi với cậu ấy, anh biết...
Nhưng anh đã vì điều gì? Vì anh yêu em, mỗi ngày nhìn thấy em ở cạnh cậu ta,
hai người quấn quýt yêu thương, em có biết trái tim anh đau đớn nhường nào
không? Anh có thể không màng địa vị danh lợi, chẳng cần gì cả, anh chỉ muốn ở
bên em, em có hiểu không? Đối với anh, em là tất cả, không có chuyện gì quan
trọng hơn em cả. Anh có thể không so đo chuyện em còn yêu cậu ta, cũng không
tính toán chuyện em sẽ yêu cậu ta cả đời này, nhưng anh van em, chỉ cần em ở
bên anh là được. Em có hiểu không? Mộng Kha, anh thật sự yêu em, yêu đến mức
nhân tính cơ bản nhất cũng mất đi cả tư cách làm súc sinh cũng không bằng...
chỉ vì anh yêu em...”.
Phương Tử Hạ nói