
một cách hèn hạ, nước mắt không kiểm
soát được, bắt đầu tuôn ra.
Châu Mộng Kha ngồi bệt xuống sofa, khóc không thành
tiếng.
Giang Văn Khê nghĩ không cần thiết phải ở lại nữa, chỉ
bình tĩnh nói một câu: “Phương Tử Hạ, nếu anh vẫn còn chút lương tri thì hãy đi
tự thú, đến tòa kể lại mọi sự thực, chí ít có thể giảm bớt mấy năm tù”.
Nói xong cô mặc kệ đôi vợ chồng vẫn đang khóc lóc, vẻ
mặt bình thản rời đi.
Đến bãi đậu xe, cô ngồi vào trong xe, không nói gì,
chỉ đờ đẫn nhìn phía trước.
Cố Đình Hòa nhướn mày, hỏi: “Sao rồi?”.
Cô chỉ cây bút ghi âm nhìn giống mặt dây chuyền đeo
trên cổ, từ lúc bước vào văn phòng, cô đã bắt đầu ghi âm.
“Anh thật không biết rằng em còn có vũ khí bí mật thế
này”, Cố Đình Hòa cười, khởi động xe.
“Khu bán hàng điện tử rất nhiều”, cô thực sự
không có tâm trạng cười đùa.
“Thật chẳng hài hước tí nào.”
Cô chỉ cười, không nói gì. Chiếc xe đi được một đoạn,
cô bỗng nói: “Đợi một lát hãy về, em muốn đến một nơi trước”.
Cố Đình Hòa nghi ngại, theo hướng cô chỉ, đến siêu thị
mua rất nhiều đồ trước, sau đó chiếc xe chạy về hướng Viện Phúc lợi nhi đồng
‘Thiên Sứ Vui Vẻ’.
“Thưa ngài, ngài không thể vào trong!”, cô tiếp tân dù
ngăn cản thế nào cũng không ngăn được Lạc Thiên lao vào văn phòng Phương Tử Hạ.
Phương Tử Hạ mặt xám ngoét như người chết ngồi trên
ghế, hoàn toàn không ngờ Lạc Thiên lại lao vào văn phòng, đấm một cú thật mạnh
lên mặt anh ta.
Giây sau đó, mắt kính của Phương Tử Hạ bay vèo đi, rơi
xuống đất, một vệt máu tươi trào ra từ khóe môi anh ta.
Lạc Thiên túm chặt cổ áo anh ta, gương mặt giận dữ,
đấm liên tục lên người Phương Tử Hạ. Anh ta giống như mất đi tri giác, để mặc
cho anh đánh đấm.
Châu Mộng Kha chùi nước mắt, hoảng sợ bịt chặt miệng,
hoàn toàn không biết làm sao với tình huống hiện tại.
“Phương Tử Hạ, tao thật muốn giết chết mày”, Lạc Thiên
thở hổn hển, nhìn thẳng gã đàn ông thê thảm trước mặt với vẻ căm ghét.
Cô tiếp tân sợ hãi định báo cảnh sát nhưng Châu Mộng
Kha hoàn hồn lại, kêu lên: “Không được gọi cảnh sát! Cô ra ngoài! Bảo bọn họ về
hết, hôm nay tan sở sớm. Không ai được báo cảnh sát!”. Cô đẩy cô tiếp tân ra
ngoài, đóng mạnh cửa lại.
Quay người lại, cô nhìn thấy Phương Tử Hạ bị đấm trào
máu miệng, đau khổ rên rỉ thì không kìm được, lao đến nắm lấy tay Lạc Thiên,
khóc nói: “A Thiên, đừng thế... xin anh, đừng đánh anh ấy nữa, đừng đánh
nữa...”.
“Cô tránh ra!”, Lạc Thiên đẩy mạnh Châu Mộng Kha ra,
cô mất thăng bằng, ngã về phía sau.
Phương Tử Hạ thấy vậy thì đẩy mạnh Lạc Thiên, bước
nhanh đến chỗ Châu Mộng Kha, đỡ vợ dậy. Anh ta quay lại, đôi mắt vằn tia máu,
khàn giọng nói với Lạc Thiên: “Đừng lãng phí thì giờ ở đây nữa, nếu anh không
muốn vị hôn thê của anh cũng có kết cuộc như Giang Vĩnh Minh thì mau mau tìm cô
ấy đi. Bọn họ đã ra tay rồi”.
Châu Mộng Kha kinh hãi nắm chặt tay Phương Tử Hạ: “Anh
trai em đến giờ vẫn không chịu dừng tay ư?!”.
“Mày nói gì?!”, Lạc Thiên bước đến túm lấy cổ áo
Phương Tử Hạ, ngón tay như muốn xé nát anh ta ra.
“Năm năm trước, Giang Vĩnh Minh đến Mỹ tìm tôi, quay
về nước thì gặp tai nạn. Cậu tưởng vị hôn thê của cậu hôm nay đến đây, thì sẽ
bình yên vô sự hay sao?”
Phương Tử Hạ gắng gượng mở miệng nói, sau đó nắm chặt
tay Châu Mộng Kha, nụ cười vô cùng thê lương: “Anh trai em trước khi em đến đã
có mặt ở đây rồi”. Cuộc đối thoại của anh ta và Giang Văn Khê, cô cũng đã nghe
thì Châu Thiệu Vũ làm sao không nghe thấy.
“Phương Tử Hạ, nếu Giang Văn Khê có gì bất trắc, tao
nhất định sẽ bắt mày đi theo cô ấy!”, Lạc Thiên hằn học nói rồi mở cửa lao đi.
Giang Văn Khê và Cố Đình Hòa ra khỏi Viện Phúc lợi nhi
đồng, đi thẳng về hướng bắc, chiếc xe khi sắp ra khỏi thành phố thì lúc này, di
động của cô vang lên tiếng nhạc chuông quen thuộc.
Cô kinh ngạc nhìn cái tên trên màn hình, người đàn ông
nhẫn tâm không liên lạc với cô lâu nay lại gọi cho cô.
Anh đã đọc quyển nhật ký đó rồi sao?
Cô kích động đến nỗi tay run run bấm nút nghe, lập tức
bên kia vẳng đến giọng nói điên cuồng nhưng đầy lo lắng của Lạc Thiên: “Giang
Văn Khê, em ở đâu? Châu Thiệu Vũ muốn giết em. Mau nói anh biết em đang ở đâu?
Đang ở đâu?”.
Cô sửng sốt không tin nổi, hoàn hồn lại rồi hét to:
“Đường Hồ Bắc. Em và Cố Đình Hòa sắp ra khỏi thành phố rồi”.
“Anh đã báo cảnh sát. Em bảo tên cảnh sát kia lái xe
cẩn thận, lưu ý Châu Thiệu Vũ. Đừng sợ, anh đến ngay, anh đến ngay!”, Lạc Thiên
hét lên trong điện thoại, rồi đạp mạnh chân ga, chỉ hận không mọc ra đôi cánh
bay thẳng đến chỗ cô.
Cố Đình Hòa phát hiện phía sau có người bám theo.
Giang Văn Khê quay lại rồi kêu lên kinh hãi: “Là Châu
Thiệu Vũ! Hắn là một tên điên, A Thiên nói hắn muốn giết chúng ta. Đình Hòa,
anh phải lái xe cẩn thận”.
“Ừ, anh thử bỏ hắn lại”, Cố Đình Hòa nói xong đạp mạnh
chân ga.
Hai chiếc xe một trước một sau, lao đi với tốc độ cực
nhanh.
Phía đường cao tốc bao quanh thành phố, đằng trước
đang sửa đường, Cố Đình Hòa muốn tránh đoạn đó nên bất đắc dĩ phải đánh vô
lăng, lúc này có chiếc xe khác từ một bên lao tới. Cho dù Cố Đình Hòa