
một cái, vẫn bận rộn với bản vẽ trong tay.
Chị chưa bao giờ biết tình yêu của mình lại hèn kém
đến thế, tuy rất giận, rất muốn bỏ đi, nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành:
“Tôi về đây chưa tìm được việc, món tiền cuối cùng phải đợi một thời gian nữa”.
Anh ngước lên liếc nhìn chị, cười giễu: “ủa? Cái đám
chữ chi chít kia không giúp được cô sao?”.
Chị đỏ mặt, lấy hết can đảm: “Cùng lắm tôi làm việc
cho anh. Trả hết phần nợ cuối cùng là được”.
Anh lại ngẳng lên chăm chú nhìn chị, một lúc sau chỉ
nói đơn giản một chữ: “Được”.
Anh tưởng chị không biết món tiền đưa chị đi du học
năm nào không phải của anh, mà là của chị Quy Vân. Thực ra chị đã biết từ lâu,
chị có lỗi với Quy Vân, chị từng nghĩ không muốn học mà quay về, nhưng chị lại
ích kỷ không muốn mất liên lạc với anh.
Chị tự nhủ, cho dù chị bỏ cuộc nhưng Quy Vân cũng đã
trả giá rồi, làm sao để quay về trước kia?
Chị viện cớ vì tiền, có thể ngày ngày gặp anh.
Anh lại lấy cớ chị phải trả tiền mà giữ chị lại, chỉ
vì có thể giữ được chút dính líu với Quy Vân.
Thời gian vội vã, không ai phá vỡ lớp giấy ngăn cách
cuối cùng.
Quy mô của Giang Hoài ngày càng lớn, tổng bộ tập đoàn
lại dời đến N.
Người cao ngạo như Nghiêm Tố, mong đợi đã bao năm, lại
vì một sự cố mà hoàn toàn chôn giấu tình cảm trong lòng.
Chị và Quy Vân đã rời khỏi căn nhà đó gần mười hai năm,
cách mười hai năm mà tên Hứa Nham Tùng ma quỷ đó vẫn tìm ra Quy Vân, cầm giấy
kết hôn, chỉ vào người chồng lớn tuổi của Quy Vân mà nói rằng chị vẫn là vợ của
hắn, ông lão già khụ họ Dương kia đã bắt cóc phụ nữ có chồng, hoặc đưa tiền cho
Hứa Nham Tùng, hoặc bọn họ sẽ kiện.
Tờ giấy kết hôn đó không chỉ đánh gục Quy Vân mà cũng
đả kích cả người chồng lớn tuổi mà chị muốn chăm sóc.
Quy Vân mất đi lý trí, cầm gạt tàn thuốc trên bàn nước
đập lên người Hứa Nham Tùng.
Khi Nghiêm Tố và Giang Hoài Thâm chạy đến thì Hứa Nham
Tùng vừa gục xuống đất, trán rách một đường dài, máu chả rất nhiều, còn ông
Dương, chồng của Quy Vân tức giận ngất trên sofa.
Giang Hoài Thâm không nghĩ ngợi gì, lập tức gọi cấp
cứu 120, sau đó bế Quy Vân đang run lẩy bẩy về phòng ngủ, đặt lên giường cho
chị nằm thẳng. Anh lau nước mắt cẩn thận cho Quy Vân, không ngừng nói với chị
rằng chị sẽ không sao, anh sẽ không để chị gặp bất kỳ chuyện gì.
Quay lại, anh nhặt gạt tàn thuốc lên, lau sạch dấu vân
tay của Quy Vân, ra lệnh cho Nghiêm Tố tìm cách cầm máu cho Hứa Nham Tùng trước
khi nhân viên cấp cứu đến.
Rất nhanh, Hứa Nham Tùng và ông Dương đã được khiêng
đi.
Khi cảnh sát tới, Giang Hoài Thâm tự nhận là do anh
gây ra.
Giang Hoài Thâm bị dẫn đi, Quy Vân như lên cơn điên,
ra sức gào thét rằng không phải do anh, mà là do chị gây ra.
Giang Hoài Thâm không nói gì nhiều, chỉ cười nhẹ với
Nghiêm Tố: “Chăm sóc tốt cho chị và bác nhé”.
Đó là nụ cười xúc động nhất nhưng cũng hèn kém nhất
của anh mà chị từng thấy, là anh đang cầu cứu chị. Nước mắt dâng lên, chị gật
đầu, nén nỗi đau như cắt trong lòng, chị ôm chặt lấy Quy Vân, không cho chị
mình vùng thoát.
Hứa Nham Tùng may mắn nên vẫn còn sống, nhưng ông
Dương thì không được như vậy, bệnh tìm tái phát, qua đời trong bệnh viện. Giang
Hoài Thâm chịu tội thay cho Quy Vân, vói tội danh cố ý gây thương tích, bị phán
tù sáu tháng.
Sau chuyện này Quy Vân không thể nhìn mặt người nhà họ
Dương, lại nợ Giang Hoài Thâm quá nhiều, nên chị luôn rầu rầu buồn bã.
Mấy tháng sau Giang Hoài Thâm ra tù, Quy Vân bị một
trận cảm nhẹ mà đột nhiên không gượng dậy nổi.
Dù Giang Hoài Thâm và Nghiêm Tố tốn bao nhiêu công
sức, tiền bạc, nhưng Quy Vân đã mất đi ý chỉ sinh tồn. Khỉ chị sắp lìa đời,
Giang Hoài Thâm luôn ở canh, chị dựa vào lòng anh, hai người thủ thỉ trò chuyện
mãi.
“Thâm, Tố Tố và mẹ xin nhờ em.”
“Thâm, nếu có thể, nhất định phải giúp chị tìm lại
Tiểu Lạc Thiên.” “Thâm, nếu vẫn còn kiếp sau, cho dù lớn hơn anh mười tuổi, em
cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ anh.”
Ngón tay chị đan chặt vào ngón tay anh, sau đó nhắm
mắt mãi mãi, không bao giờ mở ra nữa.
Nghiêm Tố đứng ngoài cửa phòng nãy giờ nghe thấy vẳng
ra tiếng khóc xé lòng, chị đẩy manh cửa, lại thấy Giang Hoài Thâm ôm người chị
Quy Vân đã ra đi, khóc rất thương tâm. Đó cũng là lần đầu tiên trong bao năm
nay, chị thấy nước mắt của người đàn ông manh mẽ ấy.
Tình yêu của anh, vết thương của anh, bao gồm cả sinh
mệnh của anh, anh đã trao tất cả cho Quy Vân.
Nước mắt lặng lẽ từng giọt từng giọt lăn theo gò má
của chị rơi xuống đất, chị khóc cho sự ra đi của Quy Vân, cũng khóc cho mối
tình si bao năm chưa từng nảy mầm đã chết của chính mình.
Nghiêm Tố uống cạn rượu vang trong ly, vừa đặt ly rượu
rỗng xuống thì đồng hồ trên đình tòa lầu đối diện gõ những tiếng chuông báo giờ
rền vang, chị nhìn ra ngoài, đã mười hai giờ đêm, sinh nhật ba mươi chín tuổi
của chị đã qua.
Chị đứng lên, mỉn cười rời đi, ra ngoài vẫy một chiếc
taxi, đến một tổ ấm khác của mình.
Ở đó, đã bao năm nay, là nơi chị luôn quen đến để chữa
trị vết thương.
Ra khỏi taxi, chị lảo đảo bước vào thang máy.
Ra khỏi cửa thang má