
nên từ
hồi cấp hai đã có rất nhiều nam sinh lén lút nhét thư tình cho chị. Lên cấp ba
thì những cậu chàng theo đuổi càng nhiều gấp bội.
Vì cuộc hôn nhân thất bại của Quy Vân nên từ nhỏ chị
đã ghét những động vật giống đực, cá tính cô độc ngạo mạn của chị đã đắc tội
với rất nhiều nam sinh, vì thế đã chuốc phải phiền phức không đáng có.
Hôm đó tan học chị bị mấy tên vây lại, trong đó dẫn
đầu là tên nam sinh cao to hư hỏng ở trường kế bên, bị chị từ chối rất nhiều
lần, vì mất mặt nên hôm nay tìm thêm anh em đến dạy cho chị một bài học.
Tên nam sinh hư hỏng đó ép chị vào góc tường, nói là
hôm nay không hôn được chị cho thỏa thì hắn sẽ theo họ chị luôn.
Chị vùng vẫy gắng sức đẩy hắn ra, mới chạy vài bước
lại bị tóm lại. Trong lúc giằng co với hẳn, chị bị trật chân, sợ hãi cầm túi
xách lên đánh hẳn, nhưng vẫn là châu chấu đá xe, rất nhanh, tay chị đã bị hắn
ta túm chặt, đưa lên cao.
Hắn ta đắc ý quay lại nói với mấy tên bạn đứng sau
lưng: “Chúng mày nhìn cho rõ đây, tao sắp hôn nó rồi. Chụp hình lại làm kỷ
niệm, góc độ phải rõ vào”.
Đúng lúc Nghiêm Tố cảm thấy tuyệt vọng thì tên kia bị
ai đó đấm cho một cú thật manh, bất đắc dĩ phải buông hai tay chị ra. Tên kia
giận dữ chửi rủa nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt, hắn ta lập tức im
thin thít, hai chân run lẩy bẩy, cun cút chuồn đi với đồng bọn.
Nghiêm Tố không ngờ rằng người cứu chị lại là người bị
chị lớn tiếng gọi là lưu manh.
Chị quỳ xuống nhặt tủi xách trên đất, vừa đứng dậy thì
cơn đau dội lên từ mắt cá chân khiến chị đau đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Tôi cõng cô về”, Giang Hoài Thâm tốt bụng nói.
“Không cần”, Nghiêm Tố từ chối thẳng thừng, tay không
ngừng xoa mắt cá chân, muốn làm giảm bớt cơn đau.
“Vậy cô cứ ngồi đó mà xoa đi”, Giang Hoài Thâm không
thèm nhìn chị, quay người bỏ đi.
Nghiêm Tố nhìn theo bóng anh, nước mắt ấm ức không kìm
được mà trào ra. Chị cắn răng, đứng lên, lê từng bước.
Giang Hoài Thâm đi được vài bước thì tức giận siết
chặt nắm tay lại, quay đầu, quát chị: “Bây giờ cho cô hai lựa chọn, một là tôi
bế cô về, hai là tôi cõng cô về”.
“Anh là đồ lưu manh thối, cút thật xa cho tôi.” Chị
vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, chị được bế bổng lên, “Đồ lưu manh thối tha,
bỏ tôi xuống!”.
Giang Hoài Thâm căn bản không đếm xỉa đến sự chống trả
của chị, giọng lạnh nhạt: “Bế hay cõng?”.
"... Cõng”, Nghiêm Tố bất lực đáp.
Giang Hoài Thâm cõng chị đi về hướng nhà chị.
Lần đầu gần gũi con trai đến thể, Nghiêm Tố cảm thấy
trái tim trong lồng ngực đang đập rất nhanh, rất nhanh, gò mà cũng nóng lên.
Đến mãi sau này chị mới biết, hóa ra trái tim thiếu nữ
của chị đã rung động lần đầu vào khoảnh khắc ấy.
Do Quy Vân nhờ nên Giang Hoài Thâm dù bận rộn ở hộp
đêm đến mấy cũng luôn giống như một tay bảo vệ, mỗi ngày tới giờ tan học đều
đến trước cổng trường đúng giờ, đợi Nghiêm Tố về.
Nghiêm Tố tuy vẫn ghét anh nhưng không phản đối anh
đưa chị về, tuy vậy hai người lúc nào cũng kẻ trước người sau, cách một khoảng
rất xa.
Mùa hè năm lên lóp Mười một, Nghiêm Tố nóng quá không
ngủ được, nửa đêm cầm quạt đứng ngoài ban công hóng cơn gió mát mùa hè.
Bỗng, tiếng trò chuyện của một đôi nam nữ dưới lầu đã
thu hút chị. Cũng không xa lắm, chị chú ý nhìn, đó là Quy Vân và Giang Hoài
Thâm.
Chị đang đinh xuống lầu đón Quy Vân thì thấy Giang
Hoài Thâm ôm chặt Quy Vân vào lòng, giọng như van nài: “Quy Vân, tôi thật sự
không để tâm đâu”.
Quy Vân không vùng thoát ra ngay mà nói với vẻ bất
lực: “Thâm, đừng thế. Chị lớn hơn em năm tuổi, tính ra thì em phải gọi chị là
chị mới đúng. Em biết chị từng có một cuộc hôn nhân thất bại, chị còn có một
đứa con trai đã mất tích, khi chị già rồi thì cuộc đời em mới là lúc huy hoàng
nhất”.
Giang Hoài Thâm vùi mặt vào mái tóc xoăn của Quy Vân,
nói: “Tôi không để tâm người khác nghĩ thế nào. Tôi chỉ muốn ở bên em,chỉ cần
em thấy vui vẻ hạnh phúc là được”. Anh ngẩng đầu lên, “Quy Vân, tin tôi, tôi
nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, tôi sẽ bảo vệ em, không để em bị khách bắt
nạt, không để em chịu khổ thêm chút nào nữa”.
Quy Vân vùng ra khỏi tay anh, nói: “Thâm, đừng làm
thế, đến lúc đó em sẽ hối hận..
Giang Hoài Thâm bất chấp sự vùng vẫy của chị, ôm chặt
chị vào lòng, hôn lên môi chị.
Nghiêm Tố đứng trên ban công lầu hai, thấy cảnh đó thì
tim bỗng thắt lại, một cảm giác đau nhói khó tả. Chị không biết mình bị sao
nữa, cảm giác hụt hẫng kỳ lạ, trái tìm trống rỗng như thiếu mất gì đó.
Chị trở về phòng, trốn lên giường nằm, nhắm mắt lại,
trong đầu toàn là cảnh Giang Hoài Thâm hôn chị Quy Vân. Tên lưu manh đó thật sự
yêu chị ấy, là chị ruột của chị, có một khoảnh khắc, chị bắt đầu ghen tỵ với
chị mình. Tại sao? Tại sao lại ghen tỵ vói chị mình, người đó là một tên lưu
manh, là loại lưu manh chị ghét nhất.
Quy Vân không đón nhận tình yêu của Giang Hoài Thâm,
mà chỉ đẩy nhẹ anh ra, vào nhà.
Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm không đến trường đón Nghiêm
Tố tan học về nữa.
Nghiêm Tố mỗi ngày trừ ăn ngủ ra, thì đều đọc sách,
học bài.
Có lần tình cờ, chị đi ngang cửa một hộp đêm