
thuốc uống rượu, cả những người đàn ông làm cùng cũng thích hút thuốc uống
nrợu, chị không thể cứ bảo người ta nhịn hút nhịn uống. Nếu em bỏ học, chị vất
vả thế này để làm gì? Nếu không để em và mẹ sống tốt hơn, thì chị cũng đã ngã
gục từ khi Tiểu Lạc Thiên mất tích rồi, hà tất phải gắng gượng đến hôm nay, cứ
phải chịu sự quấy rối của khách. Được, em không học thì tùy, sau này cũng như
chị, không có bản lĩnh, rửa bát đĩa cho người ta, bị đàn ông bắt nạt, kém cỏi
hèn hạ sống hết đời. Đừng học nữa, đừng học nữa!”.
Quy Vân ném manh cặp sách của Nghiêm Tố xuống sàn nhà,
gạt hết sách vở trên bàn xuống.
Quy Vân khóc, khóc rất thương tâm.
Nghiêm Tố sợ đến đờ người, không dám nhắc đến chuyện
bỏ học nữa, lặng lẽ nhặt lên từng quyển vở một.
Không bao lâu sau, họ dọn ra khỏi căn phòng chỉ năm
sáu mét vuông đó đến một căn chung cư nho nhỏ, tuy vẫn là thuê, không lớn,
nhưng không cần phải chen chúc ba người một giường nữa. Quy Vân và Nghiêm Tố
một phòng, mẹ một phòng, Quy Vân vẫn đi làm đêm, gian phòng ấy gần như trở
thành của một mình Nghiêm Tố.
Có một ngày Quy Vân đưa một chàng trai trẻ tuổi về,
khoảng hai mươi tuổi, tên anh là Giang Hoài Thâm.
Mặt anh ta đầy máu, Nghiêm Tố nhìn Quy Vân cẩn thận
lau sạch vết máu trên mặt anh ta, bôi thuốc. Trên gò má sạm nâu của anh ta xuất
hiện màu đỏ hồng.
Về sau Nghiêm Tố mới biết, Quy Vân lúc tan làm gặp
phải bọn lưu manh, là anh chàng tên Giang Hoài Thâm này bất bình, tranh cãi với
bọn chúng rồi biến thành ẩu đả, mới ra nông nỗi này.
Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm mỗi ngày đều đưa đón Quy
Vân về nhà. Lâu dần, Giang Hoài Thâm trở thành khách thường xuyên của nhà chị.
Nghiêm Tố phát hiện ánh mắt của Giang Hoài Thâm lúc
nào cũng vô tình dừng lại ở chị Quy Vân, có lúc chị Quy Vân nói với anh mấy
câu, anh còn đỏ mặt.
“Anh thích chị tôi, đúng không?”, Nghiêm Tố hỏi thẳng
anh.
Giang Hoài Thâm ngẩn ra, đôi mắt đen nháy chi nhìn chị
mà không nói gì.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng cưa cẩm chị tôi, đàn ông
các người chẳng phải loại tốt lành gì”, chị hung dữ trừng mắt với anh.
“Trẻ con”, Giang Hoài Thâm chỉ lanh lùng buông ra hai
chữ rồi quay người bỏ đi.
Nghiêm Tố tức đến nỗi run rẩy toàn thân, chị hét với
theo: “Họ Giang kia, tốt nhất anh đừng có cầu xin tôi đấy nhé, hừ!”.
Từ đó, Nghiêm Tố thề không đợi trời chung với Giang
Hoài Thâm, chi cần nơi nào có anh thì chị sẽ không xuất hiện. Hai người cứ
giương móng vuốt như thế, mặc cho Quy Vân khuyên ngăn thế nào cũng vô ích.
Năm chị lên cấp ba, có hôm tan học, Nghiêm Tố hẹn hai
người bạn cùng đến thư viện tìm tài liệu ôn tập, để tiết kiệm thời gian, ba
người họ đi tắt đến thư viện, ngờ đâu lúc sắp tới thì lại gặp mấy tên lưu manh
vây đánh một người.
Nghiêm Tố và bạn sợ hãi nấp sang một bên, chi sợ dính
dáng vào.
Mấy tên lưu manh kia thấy có người thì ngừng tay, tên
đứng đầu lên tiếng cảnh báo người kia nếu còn dám gây chuyện thì sẽ không phải
là một trận đơn giản như hôm nay nữa.
Nghiêm Tố nghe thấy giọng nói quen thuộc thì mở to
mắt, quan sát kỹ kẻ cầm đầu đám lưu manh, hóa ra lại là Giang Hoài Thâm.
Khi rời đi, Giang Hoài Thâm cũng thấy chị, sắc mặt tối
sầm lại, cúi đầu bỏ đi cùng mấy tên kia.
Nghiêm Tố cứng đờ người, bị bạn kéo đi tới thư viện.
Nhìn những kệ sách xếp đầy, chị không có tâm trí nào mà tìm tư liệu mình cần
nữa, nói với bạn một tiếng rồi xách túi chạy như bay về nhà.
Quy Vân vẫn chưa về, Nghiêm Tố quyết tâm đợi chị.
Hơn ba giờ sáng, Giang Hoài Thâm đưa Quy Vân về nhà.
Vừa vào, Quy Vân đã thấy Nghiêm Tố ngồi trước bàn, vẻ
mặt nghiêm túc.
Nghiêm Tố vừa thấy Giang Hoài Thâm thì kéo nhanh Quy
Vân lại, chi vào mũi anh, nói: “Xin anh sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa, nhà
chúng tôi không hoan nghênh loại lưu manh”.
Sắc máu nhanh chóng biến mất trên mặt Quy Vân, chị kéo
tay Nghiêm Tố xuống, lanh lẽo nói: “Tố Tố, cho dù em ghét Hoài Thâm nhưng cậu
ấy là bạn của chị, em không thể đối xử như vậy”.
Nghiêm Tố chỉ vào Giang Hoài Thâm: “Chị, anh ta là lưu
manh, hôm nay em tận mắt thấy anh ta và mấy tên lưu manh vây đánh một người,
anh ta không phải người tốt. Lần trước anh ta cứu chị, chưa biết chừng là một
màn kịch do anh ta tự biên tự diễn, anh ta không tốt lành gì đâu”.
Quy Vân cắn môi, nhíu mày: “Hoài Thâm không phải loại
đó”.
Giang Hoài Thâm liếc nhìn Nghiêm Tố đang phẫn nộ, anh
không muốn Quy Vân khó xử nên cáo từ rồi ra về.
Giang Hoài Thâm đi rồi, Nghiêm Tố lại nói: “Anh ta là
lưu manh”.
“Cậu ấy là bạn chị.”
“Nhưng anh ta là lưu manh.”
“Lưu manh cũng có người tốt.”
“Lưu manh đánh người cũng là người tốt?”
Tiếng cãi nhau gay gắt của hai người đã đánh thức bà
Nghiêm đang ngủ say, Quy Vân không muốn làm phiền hàng xóm lúc nửa đêm nên dìu
mẹ về phòng ngủ.
Từ đêm đó, để tránh phiền phức không đáng có, Giang
Hoài Thâm chỉ đưa Quy Vân đến dưới lầu là dừng bước. Vì vậy, Quy Vân và Nghiêm
Tố đã chiến tranh lanh với nhau một thời gian dài.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Nghiêm Tố đã lên lóp
Mười, vốn thành tích học của Nghiêm Tố luôn đứng đầu lớp, lại xinh đẹp