
được đánh chị tôi!”.
Hứa Nham Tùng đã uống say quay phắt lại, thấy tay
Nghiêm Tố cầm gậy lao đến, giật lấy cây gậy gỗ trong tay chị: “Đồ vô dụng này,
chị mày không có tiền thì lão đây tối nay sẽ bán mày cho Lý thọt thôn bên để
đổi lấy tiền”.
“Hứa Nham Tùng, mày sẽ chết thê thảm!”, chị ra sức
phản kháng, mẹ chị định gỡ tay Hứa Nham Tùng ra nhưng bị hắn đẩy ngã xuống đất.
“Còn mắng nữa thì tao xé rách miệng mày! Đi cho tao!”,
hắn lôi xềnh xệch chị đi.
Đúng lúc chị bị hắn lôi ra cửa thì Quy Vân cầm cây gậy
trên đất lên, đập manh vào gáy hắn. Chị mở to mắt, nhìn hắn đổ sụp xuống trước
cửa.
Đêm đó Quy Vân bế Tiểu Lạc Thiên, chị và mẹ cùng rời
khỏi ngôi nhà như địa ngục bao năm nay.
Từ quê lên thành phố N, họ đã đi trọn hai ngày hai
đêm.
Sự phồn hoa nơi thành thị khiến Nghiêm Tố từ bé sinh
ra ở nông thôn đã cảm thấy hào hứng rất lâu. Quy Vân dùng ít tiền mà khó khăn
lắm mới dành dụm được để thuê một căn phòng chỉ rộng năm, sáu mét vuông, số
tiền còn lại giúp Nghiêm Tố liên hệ với một trường học để tiếp tục lên lớp, còn
chị lại đi tìm một công việc, giúp quán ăn rửa bát đĩa, mẹ chị ở nhà chăm sóc
Tiểu Lạc Thiên mới mấy tháng tuổi.
Tan học xong, Nghiêm Tố cũng dùng chút thời gian để
giúp người ta làm việc vặt, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Quy Vân đã hai mươi lăm,
còn Nghiêm Tố thì mười hai tuổi.
Tiểu Lạc Thiên lớn lên từng ngày, bắt đầu ê a học nói,
về sau biết gọi mẹ, gọi bà, gọi dì.
Tuy sống cực khổ nhưng vui vẻ hơn lúc ở quê. Nghiêm Tố
cảm thấy cuối cùng chị Quy Vân đã có thể thoát khỏi tên ma quỷ Hứa Nham Tùng
kia, cho dù khổ mấy mệt mấy cũng đáng.
Nếu cứ như thế mãi thì tốt biết bao, nhưng bất ngờ lúc
nào cũng xảy ra khi người ta đang hanh phúc nhất.
Ông chủ quán ăn mà Quy Vân làm việc nợ một khoản tiền,
bất đắc dĩ phải bán lại quán ăn cho một hộp đêm. Quy Vân rất do dự không biết
có nên tiếp tục rửa bát đĩa cho hộp đêm vốn tạp nham hay không. Nếu không đi
thì tiền sữa, bột của Tiểu Lạc Thiên, tiền học của Tố Tố phải lấy từ đâu?
Chuyện này cứ bám lấy Quy Vân, cuối cùng chị vẫn hạ
quyết tâm, chọn cách rời đi, tìm một công việc mới, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng bất ngờ đã xảy ra từ buổi chiều hôm đó, Nghiêm
Tố tan học về nhà thì thấy Quy Vân đầu tóc rũ rượi, nước mắt đầm đỉa ngồi
bệt trên sàn nhà, mẹ chị khóc đến nỗi không thở được,
nhũn người ngồi một bên.
Khi không thấy Tiểu Lạc Thiên, chị mới biết đã xảy ra
chuyện gì. Mẹ dẫn Tiểu Lạc Thiên ra ngoài chơi, chi chóp mắt một cái mà cậu bé
đã biến mất. Không lâu trước đó, quanh đây vừa xảy ra một vụ bắt cóc trẻ con.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Tiểu Lạc
Thiên biến mất thì sẽ ra sao.
Quy Vân men theo đường lớn hẻm nhỏ, điên cuồng tìm
kiếm mấy ngày mấy đêm liền.
Cảnh sát đến lập án nhưng vẫn vô hiệu. Khoảnh khắc đó,
Nghiêm Tố thấy vẻ tuyệt vọng trên gương mặt chị Quy Vân, dường như cả thế giới
đều sụp đổ trước mắt. Mẹ chị không ngừng tự trách mình đã đánh mất Tiểu Lạc
Thiên, thoáng chốc đã bệnh nặng không gượng dậy nổi.
Nghiêm Tố nhìn Quy Vân đã trở nên không còn tỉnh táo,
sợ hãi ôm lấy chị, khóc lóc: “Chị, chị đừng thế mà, nếu chị cũng có chuyện gì
thì mẹ nhất định sẽ không gượng nổi nữa”.
Có lẽ tiếng khóc của chị đã thức tỉnh Quy Vân, Quy Vân
cười thê lương: “Đúng, chị vẫn còn hai người, nếu chị gục xuống thi mẹ sẽ thế
nào? Em sẽ thế nào?”.
Nói xong, hai chị em ôm nhau khóc to.
Sau chuyện đó, Quy Vân nhanh chóng tìm công việc mới,
nhưng lại phải đi làm buổi tối, có lúc nửa đêm nửa hôm khuya khoắt mới xong
việc về nhà.
Nghiêm Tố rất thắc mắc công việc gì mà lại muộn như
thế? Quy Vân giải thích nhiều lần là chị tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì thiếu
đứng đắn.
Bệnh của mẹ đã khá hơn, uống thêm vài lần thuốc nữa
thì sẽ ổn.
Tuy trên gương mặt Quy Vân đã xuất hiện nụ cười như
xưa, nhưng Nghiêm Tố cứ cảm giác chị đang mang một chiếc mặt nạ.
Dần dần, Nghiêm Tố cảm giác Quy Vân trở nên xinh đẹp
hơn, tóc cũng uống xoăn, thường xuyên mua rất nhiều đồ cho chị và mẹ. Nghiêm Tố
thấy quần áo mới, giày mới, tủi xách mới thì vui sướng vô cùng, còn cả rất
nhiều đồ ăn vặt mà chị chưa từng ăn, nhưng chị lại càng lo lắng hơn cho Quy
Vân, vì lúc nào cũng ngửi thấy trên người chị một mùi hương nhàn nhạt, có lúc
còn xen lẫn mùi rượu và thuốc lá, thậm chí nghe láng giềng nói chị Quy Vân làm
việc trong hộp đêm.
Chị cực kỳ buồn phiền, tuy chị Quy Vân thường giải
thích, nhưng chị vẫn sợ những điều người ta nói là thật, thế là chị nói với Quy
Vân rằng không muốn đi học nữa, không muốn Quy Vân phải vất vả nuôi gia đình,
cho chị ăn học nữa, chị cũng muốn được ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình như Quy
Vân.
Vừa nói ra, Quy Vân đã nổi trận lôi đình, lần đầu quát
Nghiêm Tố: “Em mười bốn tuổi thì làm được gì? Không lo học hành mà đòi ra ngoài
thì làm được gì? Ai bảo em là chị làm ở hộp đêm, chị đã nói chị làm nhân viên
phục vụ, rửa bát ở quán ăn, nếu em không tin thì ngày mai chị đưa em đến xem
chỗ chị rửa bát rửa đĩa. Những người khách đó đến quán đương nhiên phải hút