
ữ đó, cô lại ngẩn ngơ, lảm nhảm: “Đúng là
quan hệ bạn trai bạn gái thật sao?”.
Đêm dài đằng đẵng, từ sau khi bố mẹ và cậu qua đời,
rất lâu rồi nhưng lại là lần đầu Giang Văn Khê mất ngủ.
Người yêu, thực ra chính là cơm trắng hoặc
bánh bao mà cả đời anh cũng không xa rời được, vị của nó tuy nhạt, nhưng dinh
dưỡng nó cung cấp lại là sự chống đỡ cho cả cuộc đời anh.
Hôm sau, tám giờ sáng, Lạc Thiên lái xe đến nhà
Giang Văn Khê sớm vài phút, nhưng đợi mãi, qua tám giờ rồi mà vẫn không thấy
bóng dáng cô đâu.
Anh thầm rủa một tiếng trong bụng, vốn định lao lên
tầng năm nhưng nghĩ lại có khi ngọn cỏ ấy đã tự đi trước rồi, anh tức giận lấy
điện thoại ra, gọi cho Giang Văn Khê.
Di động đổ chuông mãi mới nghe thấy giọng nói yếu ớt
mệt mỏi đó: “A lô?”.
“Giang Văn Khê, bây giờ em đang ở đâu? Nếu em dám bỏ
đi trước một mình…”, anh chưa nói xong thì nghe đầu dây bên kia “á” một tiếng
thất thanh, rồi lại có thứ gì đó đổ vỡ, anh thót tim, căng thẳng gọi: “Giờ em
đang ở đâu? Có chuyện gì thế?”.
“Em… em ngủ quên mất…”
“…”
“Em xuống ngay đây…”
“…”
Khoảng sáu, bảy phút sau, Giang Văn Khê khoác túi thở
hổn hển chạy một mạch đến trước chiếc xe màu đen nổi bật, xin lỗi rối rít: “Xin
lỗi, em… em ngủ quên…”.
Lạc Thiên khi nhìn thấy cô, tâm trạng u ám bỗng chốc
biến mất, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng trở nên dịu dàng hơn, đôi môi mím chặt
bất giác nhướn lên: “Lên xe”.
“Vâng…”, cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đặt tay lên tay nắm
cửa sau.
“Lên trước ngồi!”, mặt anh sa sầm.
Cô cắn môi, ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ.
Mấy giây sau vẫn không thấy anh khởi động xe, cô quay
sang nhìn, ai ngờ cánh tay trái của anh đang đưa qua trước ngực cô, dần dần
ngước nhìn lên, gương mặt đẹp trai của anh chỉ cách cô mấy phân, hơi thở nóng
bỏng phả lên mặt cô, cô căng thẳng nhích về bên phải, run giọng kêu lên: “Anh…
anh anh định làm gì thế?!”.
Mới sáng sớm, chắc anh không nghĩ gì bậy bạ chứ, ở đây
là nơi người qua người lại tấp nập mà.
Anh nhìn cô không tỏ chút cảm xúc nào, chỉ nghe “cách”
một tiếng, dây an toàn của cô đã cài chặt, sau đó anh ngồi thẳng lên.
“Xoẹt”, mặt cô như con tôm luộc, thì ra người mới sáng
sớm “suy nghĩ bậy bạ” chính là cô…
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, khóe môi mím chặt của anh
nhướn lên thành một nụ cười tủm tỉm.
Cô đỏ mặt đan tay vào nhau, ngượng ngùng quay mặt ra
ngoài cửa sổ.
Lúc nãy anh gần cô quá, tim cô đến giờ vẫn đập loạn
lên, nếu không phải là có dây an toàn cài trước ngực, cô e rằng tim cô đã nhảy
ra khỏi lồng ngực rồi.
Trước kia lời nói ngô nghê của cô đã khiến anh cười,
lần nào cô cũng xấu mặt trước anh, bây giờ dù mặt đất đầy lỗ thì cô cũng chui
không hết.
Cô không kìm được quay sang, lén lút quan sát Lạc
Thiên đang chăm chú lái xe, nhưng lại bất cẩn bắt lấy nụ cười ma quỷ trên môi
anh.
Đành phải đồng ý với quan điểm của đám phụ nữ mê trai
trong công ty, rằng anh thật sự rất đẹp trai.
Bình thường ít nói ít cười, nhưng khi anh cười lại đặc
biệt dịu dàng, và có cả một cảm giác an toàn khó tả.
Chiếc xe rẽ một đoạn rồi dừng trước cửa quán ăn tên
“Đậu tương Vĩnh Hòa”.
Xuống xe, Giang Văn Khê theo Lạc Thiên vào trong quán,
đến khi nhìn thấy hai phần điểm tâm bày trên bàn, cô mới không nhịn được, hỏi:
“Tổng giám đốc Lạc…”.
“Tổng giám đốc Lạc?”, Lạc Thiên nhướng mày, giọng nói
có vẻ rất bất mãn.
“A?” Bây giờ gọi tên anh thì liệu có quá sến không, cô
thật sự không gọi được. Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của ai kia, lúng túng
mãi, cuối cùng cô cũng sửa được, “Lạc… Lạc Thiên, ăn sáng xong ở đây rồi đến
công ty thì sẽ trễ mất…”. Thực ra có thể vừa đi vừa ăn, hoặc đến công ty ăn
cũng được mà.
“Tôi biết.” Anh hớp một ngụm nước đậu, “Nếu em lo muộn
bị trừ lương, thì đó là tất nhiên, vì hôm nay tôi không gọi điện đánh thức em
dậy thì em chắc chắn cũng sẽ đến muộn”.
Cô tỏ vẻ sững sờ nhìn người đàn ông đang bình thản ăn
sáng, tại sao trong lòng cô nghĩ cái gì, anh cũng đều đoán ra? Lẽ nào trên mặt
cô ghi rõ “Chúng ta đừng ăn sáng nữa, đi mau thôi, đến muộn sẽ bị trừ lương”
chăng?
Ăn sáng xong, chiếc xe chạy thẳng đến bãi đỗ xe của
tập đoàn Giang Hàng.
Chiếc xe vừa dừng, Giang Văn Khê chẳng chào hỏi câu
nào mà vội vội vàng vàng nhảy xuống, chạy như bay đến thang máy, bỏ lại Lạc
Thiên một mình ở bãi đỗ xe.
Cả buổi sáng, Giang Văn Khê đã lén lút nhìn văn phòng
bên trong không biết bao nhiêu lần, đã sắp dùng bữa trưa rồi mà vẫn không thấy
bóng anh đâu. Buổi sáng chuồn đi trước, bỏ lại anh một mình, đó là chuyện bất
đắc dĩ, cô không muốn bị đám đồng nghiệp nhìn thấy mình ngồi trên xe anh đến
công ty.
Cô vốn định tìm cơ hội giải thích, nhưng đợi cả buổi
sáng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, di động cầm trong tay lật đi lật lại,
cuối cùng vẫn do dự không quyết, không biết có nên nhắn tin giải thích không.
“Tâm thần bất định, đang đợi điện thoại bạn trai à?”,
Nghiêm Tố cầm ly nước đùa.
“Đương… đương nhiên không phải ạ”, cô vội càng cất
điện thoại, mở một tập văn kiện, giả vờ chăm chú làm việc.
“Đúng rồi, chuyện em học chơi game với Tổng giám đốc