
Nghiên ăn tối, còn chạy đến cửa nhà cô đợi cô ba tiếng, rốt cuộc anh muốn
thế nào?
Cái tên kỳ quặc này, nói đến là đến, nói đi là đi,
chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô. Lúc tâm trạng tốt thì đùa giỡn cô như thú
cưng, đến khi không vui thì nói cô ngu ngốc.
Một kẻ ngu ngốc, anh còn chạy đến tìm cô làm gì?
Cơn tức giận nén đầy bụng, cô đã chịu hết nổi, vùng ra
khỏi tay anh: “Anh uống say rồi, bây giờ muộn lắm rồi, anh về sớm nghỉ đi”.
Không đợi anh đáp, cô đã quay đi. Chìa khóa còn chưa
tra vào ổ, cơ thể cô đã bị ép quay lại.
“Đi với anh”, anh không nói không rằng, kéo tay cô.
“Không. Muộn lắm rồi còn đi đâu…” Sức cô không bằng
anh, không thể thoát ra được. Cô không muốn làm búp bê gỗ, mặc người ta thao
túng, mặc người ta co kéo nữa.
“Đi rồi sẽ biết.”
“Không mà…” Không kịp đề phòng, cô bị bế bổng lên, cô
hét lên, “Á…”, ngượng ngùng vùng vẫy, “Lạc Thiên, rốt cuộc anh muốn gì?! Thả em
xuống”.
“Nếu em muốn cả hai chúng ta ngã từ tầng năm xuống,
đầu năm đầu tháng đã vào bệnh viện, ngày mai lên báo thì em cứ vùng vẫy, anh
không phản đối.” Tuy là uy hiếp nhưng đồng thời cũng là sự thật.
Hành lang tối om thế này, nếu ngã xuống không thành kẻ
ngốc thì ít nhất cũng bán thân bất toại. Cô căng thẳng đưa tay giữ chặt áo anh:
“Anh… anh… anh nhớ đứng vững đó”.
Anh bất giác cười khẽ.
Bỗng, cửa nhà thím Vương đối diện mở toang. Cô nhìn
thấy thím Vương mặc đồ ngủ, bỗng mặt cô đỏ bừng như tôm luộc, thấp giọng thì
thầm với Lạc Thiên: “Mau cho em xuống đi”.
Lạc Thiên như không nghe thấy. Thím Vương thấy hai
người như vậy thì cười: “A? Tiểu Khê à, con về rồi đấy hả? Bạn con hôm nay ngồi
trên cầu thang đợi con những mấy tiếng, thím bảo cậu ấy là tối nay con không
về, mà cậu ấy không tin, bảo vào trong nhà ngồi đợi cũng không chịu. Con về là
tốt rồi”.
Theo ánh mắt của thím Vương, cô nhìn xuống mặt đất,
trên đó đầy những đầu lọc thuốc lá. Cô hơi ngước lên, nhìn rõ gương mặt chân
thành và tuấn tú của anh.
Anh thật sự đã đợi cô lâu như vậy…
Cô cắn chặt môi, trong tích tắc, tim cô bỗng nhói đau…
“Có cần để cửa sáng thấy đường mở cửa không?”, thím
Vương hỏi.
“Cảm ơn, không cần ạ, bọn cháu đang định đi”, Lạc
Thiên lễ phép đáp lời, bế cô xuống lầu.
“Ồ, vậy cẩn thận nhé”, giọng nói nhiệt tình của thím
Vương nhanh chóng biến mất sau cánh cửa khép lại.
Trong hành lang tối đen, chỉ nghe thấy giọng nói
ngượng ngùng lắp bắp của cô: “Anh… anh, anh cho em xuống, em tự đi được”.
“Không cần, đến rồi”, anh đã bế cô ra khỏi hành lang
của tòa nhà đen kịt.
Nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn chiếc xe đua xa lạ có lẽ là
màu bạc, đến khi anh mở cửa cho cô, cô như sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Người giàu đúng là tạo nghiệt! Một chiếc xe không đủ,
phải hai chiếc, mà chiếc này còn đắt hơn chiếc kia.
Như thường lệ, cô lên xe, anh còn nghiêng người sang
thắt dây an toàn cho cô. Hơi thở quen thuộc thoang thoảng mùi rượu lẩn quẩn
trong xe, khiến cho từng sợi dây thần kinh của cô đều căng lên.
Cô nhíu mày: “Anh định đi đâu? Anh uống nhiều rượu thế
kia, không thể lái xe…”.
“Nếu em mệt thì cứ ngủ một chút, đến nơi anh sẽ gọi
em”. Lạc Thiên quay sang cười mỉm, đôi mắt đen nhánh và sáng rỡ
.“Đừng lái xe, được không?” Đường sá bây giờ càng lúc
càng xấu, anh lại uống nhiều rượu như thế mà còn đòi đi, cô thật không biết
phải làm sao.
“Tin anh đi, không có việc gì đâu. Em cứ ngủ đi.
Ngoan”, giọng nói yêu thương và dịu dàng như đang dỗ dành cô.
Cô ủ rũ không nói tiếng nào, chỉ cắn chặt môi, mở to
mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
Con phố gần đến giờ giao thừa tuy lạnh lẽo, không thấy
mấy người bộ hành, nhưng trong không trung đâu đâu cũng có thể nhìn thấy pháo
hoa rực rỡ.
Chiếc xe chạy như bay, nếu không vì cửa xe đóng chặt
thì có thể cảm nhận được gió lạnh quất lên mặt rát đến nhường nào.
Từ khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh, vận tốc càng lúc
càng nhanh, tim Giang Văn Khê gần như thót lên tận cổ họng, tuy âm nhạc réo rắt
đã giải phóng tâm trạng, nhưng hai tay cô vẫn bám chặt lấy tay nắm cửa, lòng
bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô không biết anh định đi đâu, nhưng con đường mà chiếc
xe đang đi càng lúc càng xa trung tâm thành phố, hình như đang hướng về ngoại ô
phía đông.
Đến khi bức tượng điêu khắc bằng đá cao lớn xuất hiện
trước mắt, cô mới sực tỉnh, không thể ngờ rằng anh cuống lên muốn đưa cô đến
một nơi, mà lại là quảng trường Nhân Dân ở dưới chân núi ngoại ô phía đông, ở
đây cũng là nơi cho phép bắn pháo hoa. Trên quảng trường rất đông người, đều là
những người từ thành phố chạy đến đây để bắn pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ, âm thanh vui tai, ngẩng đầu lên nhìn
bầu trời tỏa sáng kia, trong lòng cô bỗng có một nỗi xúc động khó tả.
“Đẹp quá…”, cô lẩm bẩm.
Anh khẽ nhướn khóe môi, nắm lấy tay cô: “Đừng ngưỡng
mộ nữa, lát đến lượt em bắn, để người khác phải ngưỡng mộ em”.
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không phải chỉ đến đây
xem pháo hoa thôi sao?
“Theo anh.” Anh nắm tay cô tiến đến quầy hàng bán pháo
hoa.
Ông chủ thấy Lạc Thiên thì cười tươi rói: “Lạc tiên
sinh, pháo hoa anh cần đều ở đây cả. Tôi giúp anh m