
là làm mất mặt cậu, vậy nên không bao giờ cô chơi
mạt chược nữa. Thậm chí vào dịp Tết, bạn bè mời cô cũng khéo léo từ chối.
“Khê Khê, đừng kìm nén bản thân quá, tớ biết cậu không
cố ý đánh họ. Cậu của cậu không cho cậu luyện võ, không muốn cậu làm cảnh sát,
còn ép cậu đi bệnh viện, cậu không muốn đi thì đừng đi, tớ làm bao cát cho cậu,
cậu có tức giận thì tớ cho cậu đánh đấm thoải mái, đừng khóc một mình, tớ sẽ không
cười bệnh của cậu đâu…”
Cô bàng hoàng quay sang, nhìn Lý Nghiên gương mặt đỏ
hồng, say đến không biết gì, cổ họng như có một miếng chì chặn ngang. Nghiên
Nghiên sao lại biết chuyện này? Bấy lâu nay cô ngỡ mình che giấu rất giỏi, hóa
ra Nghiên Nghiên đã biết chuyện này, không nói ra là không muốn cô buồn mà
thôi.
“Nghiên Nghiên…”, cô nghẹn ngào gọi.
Lý Nghiên bỗng cười ngô nghê: “Khê Khê, cậu có bạn
trai rồi, tớ vui lắm, sau này cậu không còn một mình nữa. Anh tóc bạc có bắt
nạt cậu không? Nếu anh ta đối xử không tốt với cậu, nhất định phải nói tớ biết,
tớ chắc chắn sẽ đánh anh ta cho cậu…”.
Bạn trai?
“Anh ấy không bắt nạt tớ…”, cô cười bất lực, hôm qua,
có lẽ là phải, hôm nay là đêm Ba mươi Tết, đến giờ không chỉ không gọi điện lần
nào, mà ngay cả tin nhắn cũng không có, nếu như thế còn có thể là bạn trai thì
cuộc đời cô đúng là hoàn hảo lắm rồi.
“Khê Khê, tớ chỉ mong cậu vui, mãi mãi hạnh phúc, mãi
mãi vui vẻ…”
“…”
“Khê Khê à, cô bé đáng thương của tớ…”
“…” Uống say rồi cũng đừng sến như vậy chứ. Cô gắng
sức dìu Lý Nghiên: “Nghiên Nghiên, cậu say rồi, tớ đâu có không vui gì, có
người chị em như cậu bên cạnh, sao không vui cho được…”. Nói đến đó, hơi nóng
dâng lên mắt, cô hít một hơi thật sâu, bắt nước mắt chảy ngược vào trong.
Bao năm nay nếu không có Lý Nghiên bầu bạn, cô thật
không biết phải sống như thế nào nữa. Kỳ thực, niềm vui thật sự rất đơn giản.
Tuy không phải người thân nhưng cảm giác hạnh phúc ấm
áp như hơn cả người thân này, mỗi lần vào dịp Tết, cô đều cảm nhận được một
lần, đã là quá đủ. “Tớ chưa say… chưa say…”, Lý Nghiên lặp đi lặp lại.
Mọi năm cô đều nằm chung một giường với Lý Nghiên, trò
chuyện đến khuya. Đêm nay Lý Nghiên say rồi, cô chỉ mong bạn được nghỉ ngơi.
Cuối cùng dìu Lý Nghiên nằm xuống giường, cô nàng vẫn còn lẩm bẩm mãi những lời
đó.
Cô lau rửa sạch sẽ cho bạn, kéo chăn đắp, ngồi lại một
lúc đến khi nghe thấy hơi thở đều đặn của bạn rồi mới đứng dậy, đóng cửa lại.
Khéo léo từ chối lời mời giữ lại qua đêm của ông bà
Lý, cô rời khỏi nhà Lý Nghiên. Còn hai tiếng nữa là đến năm mới, trên phố nhìn
đâu cũng thấy người, họ đều ra ngoài bắn pháo hoa.
Tiếng pháo nổ, pháo hoa rực rỡ, người lớn trẻ nhỏ cười
đùa vui vẻ, khắp nơi tràn ngập không khí đón Tết. Trong một lúc, Giang Văn Khê
dù tâm trạng buồn bã không vui cũng thấy khá hơn.
Còn mấy bước nữa là đến tiểu khu nhà mình, vừa hay
phía trước có một quầy bán pháo hoa, cô bước nhanh đến, quyết định mua ít pháo
hoa về đốt.
Khi cô đến gần, nhìn thấy người bán có mái tóc bù xù
như ổ quạ thì không kiềm chế được, kêu lên: “Ô ô ô, thì ra là anh! Tôi tìm anh
mấy lần, hôm nay cuối cùng cũng gặp”.
Anh chàng kia thấy Giang Văn Khê thì lập tức nhiệt
tình chào: “Ủa? Cô nàng Sadako đấy à, tối nay có nhu cầu gì đặc biệt?”.
Cô thầm chửi một tiếng, cái gì mà Sadako? Cái gì mà
nhu cầu đặc biệt?
“Lần trước bị anh hại chết rồi, rõ ràng tôi muốn mua
đĩa Quyền Hoàng, mà anh lại bán cho tôi bốn đĩa phim A là sao?” Tại bốn đĩa
phim đó, nếu không phải vì chúng thì làm sao dẫn đến chuyện boss của cô thú
tính bộc phát, sao lại hại cô dấn sâu vào chuyện tình cảm, không dứt ra được
như thế này.
“Cô cần ‘toàn vàng’ thì không phải đĩa A còn gì?”
“Là Quyền Hoàng, Quyền trong chữ nắm tay, Hoàng của
hoàng đế, không phải toàn trong an toàn, vàng trong màu vàng!” Cô càng nghĩ
càng tức, hét to lên với anh ta.
Người xung quanh thấy có chuyện thì ai nấy đều chăm
chú nhìn hai người với vẻ tò mò.
Anh chàng kia ngoáy ngoáy tai, cau mày, hai tay khoanh
trước ngực: “Cô à, là do cô không nói rõ ý, cô nói là đĩa ‘quyền hoàng’, ai
biết là cô cần ‘quyền hoàng’ hay là ‘toàn vàng’?! Ai mà biết một cô gái như cô,
đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây liệu có phải là có nhu cầu gì đặc biệt hay không?!”.
“Anh… anh… anh…”, Giang Văn Khê tức đến nỗi lắp bắp.
Cái gì mà nhu cầu đặc biệt?! Cô làm gì giống những
người có nhu cầu đặc biệt như lời anh ta nói đâu? Ngay cả phim cấp ba còn chưa
xem, làm sao có thể xem phim A? Đúng là quá đáng!
Cái tên khốn chết tiệt này rõ ràng là đang lý sự cùn.
“Ôi chao, được rồi, được rồi, cô nàng Sadako à, là tôi
không đúng. Cô xem, còn hơn một tiếng nữa là qua năm mới rồi, tết nhất đến nơi,
đừng giận nữa, hòa khí sinh tài mà. Thế này đi, xem như tôi lỗ vốn, tặng miễn
phí cho cô mấy cây gậy tiên nữ, cô muốn biến thế nào thì biến nhé.” Anh chàng
kia sợ Giang Văn Khê là kẻ lằng nhằng, cứ cãi nhau thế này sẽ ảnh hưởng công
việc làm ăn của anh ta. Tết nhất rồi, không muốn gây chuyện, nếu đuổi thần tài
đi mất thì xui xẻo cả năm. Thế nên anh ta tỏ ra tốt bụng vớ lấy mấy cây gậy