
g bình
thản: “Không sao, cháu đợi thử xem sao”.
“Vậy cậu có muốn vào trong ngồi đợi nó không?”, thím
Vương nhiệt tình lạ thường.
“Cảm ơn, không cần ạ, cháu đợi một lúc thôi, cô ấy
không về thì cháu đi”, Lạc Thiên khéo léo từ chối.
“Vậy được, tôi không quấy rầy cậu nữa”, thím Vương
đóng cửa lại.
Hành lang lại chìm vào bóng tối, trái tim Lạc Thiên
cũng trĩu xuống nặng nề.
Đứng trong hành lang, lúng túng, cố chấp, anh ngồi
xuống bậc cầu thang, đặt túi quà xuống, lặng lẽ hút thuốc.
Thời gian trôi qua từng chút một, cháy tàn như điếu
thuốc trong tay anh. Anh không biết đã ngồi ở cầu thang bao lâu rồi, khi thuốc
trong tay cháy hết, anh lại mở hộp thuốc, bất ngờ nhận ra đó là điếu cuối cùng.
Anh ủ rũ co nắm tay lại, siết chặt hộp thuốc rỗng
trong tay. Tình yêu giống như một ly cà phê, đó là vấn đề mà anh chưa từng suy
nghĩ kỹ.
Nếu không có ngày hôm qua, không có cuộc cãi vã kia,
anh chưa từng nghĩ đến anh đối với Giang Văn Khê rốt cuộc là tình cảm gì. Bấy
lâu nay, anh ngỡ mình thích cô, nhưng, hình như không chỉ đơn giản là thích nữa
rồi…
Ban đầu chỉ đơn thuần là muốn đùa dai và dạy dỗ cô mà
thôi, nhưng mỗi lần anh tự cho rằng đã chỉnh đốn cô rồi, thì lúc nào cũng có sự
cố bất ngờ ập xuống đầu anh. Anh không cố ý quan tâm đến cô, nhưng, với tính
cách mơ hồ ngốc nghếch của cô, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Sao lại có một người phụ nữ khờ khạo như cô chứ? Nghĩ
thế, anh không nhịn được cười. Giây sau, anh lại bất lực thở dài.
Trò chơi mà anh tự cho rằng mình luôn nắm chắc trong
lòng bàn tay, không ngờ đã thua cuộc dễ dàng đến vậy. Không, không phải trò
chơi, vì cô chưa bao giờ tham dự, thậm chí không biết, là một màn độc diễn mà
anh tự biên tự diễn mà thôi.
Từ bao giờ đã bắt đầu lưu ý đến cô, từ bao giờ đã bắt
đầu thích nhìn vẻ mặt luống cuống của cô sau khi phạm sai lầm, từ bao giờ đã
thích nghe giọng nói dịu dàng ngọt ngào của cô, từ bao giờ đã bắt đầu đuổi theo
bóng hình cô, từ bao giờ đã bắt đầu say mê nụ cười của cô, rồi từ bao giờ đã
cảm thấy xót xa thương yêu vì những giọt nước mắt của cô…
Cảm giác nhẹ nhàng ấy, hóa ra không phải có ngay từ
lúc ban đầu, mà là tích lũy theo thời gian theo năm tháng, nhẹ nhàng khắc sâu
từng chút một, đến khi nó trở thành một dấu ấn chẳng thể xóa nhòa…
Giang Văn Khê, ba chữ này trong vô thức đã trở thành
một lời nguyền trong lòng anh.
Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày anh lại nhẫn nại
chờ đợi một ai đó. Cho dù năm ấy ở bên Châu Mộng Kha, cũng chưa bao giờ, hình
như luôn là Châu Mộng Kha chờ anh.
Thật sự là hơi buồn cười, trong một ngày đặc biệt như
thế này, anh lại nhận ra một chuyện quá khó tin, hình như anh đã yêu ngọn cỏ
gần hang vừa ngốc vừa khờ mất rồi…
Phải, anh đã yêu cô rồi. Tại sao? Khi tình yêu đến lại
khiến người ta khó mà chống cự, luống cuống đến thế…
“Hả? Sắp mười một giờ rồi mà cậu chưa về à?”, không
biết bao lâu sau, cửa nhà thím Vương lại mở toang.
Lạc Thiên sực tỉnh khỏi cơn say ngủ, từ từ ngẩng lên,
ánh mắt mơ màng nhìn thím Vương khoác áo đứng ở cửa.
“Haizzz, bạn của Tiểu Khê này, Tiểu Khê tối nay chắc
chắn không về đâu, cậu đừng đợi nữa, về nhà đi.” Thím Vương bỗng thấy xót xa
cho anh chàng ấy, sao mà cố chấp ngồi lì ở đây hơn hai tiếng đồng hồ chứ? Sao
đêm giao thừa không ở nhà mà chạy đến đây? Trời lạnh thế này, ngồi trên bậc
thang không lạnh cóng mà sinh bệnh thì mới lạ. Cũng may bà không yên tâm nên ra
xem thử, quả nhiên cậu ta vẫn còn ngồi đợi.
Anh mím chặt môi, gương mặt se sắt lại, nói gọn: “Cháu
đợi một chút nữa, trước mười hai giờ mà cô ấy không về thì cháu đi”.
“Haizzz, vậy cậu vào nhà đợi, trời lạnh thế này…”,
thím Vương bước ra định kéo Lạc Thiên đứng dậy.
Anh nhất thời không thích ứng nổi với sự quan tâm bất
ngờ này, nên đành nói với thím Vương: “Không cần ạ, cháu xuống xe ngồi đợi, cảm
ơn”, rồi quay lưng đi xuống lầu.
Thím Vương thở dài, cứ lắc đầu mãi: “Haizzz, thật chưa
thấy anh chàng nào bướng như cậu”. Ngỡ Lạc Thiên xuống dưới thật, thím vào
trong nhà, đóng cửa lại.
Anh không xuống lầu mà lặng lẽ đứng ở chiếu nghỉ giữa
tầng bốn và năm, nghe tiếng đóng cửa, anh mới chầm chậm leo lại lên tầng năm.
Đứng trước cửa nhà Giang Văn Khê, anh rút điện thoại
ra, màn hình hiển thị còn mấy phút nữa là mười một giờ, anh hơi chần chừ rồi
lẩm bẩm: “Tại sao ngay cả một tin nhắn chúc mừng năm mới cũng không gửi, đúng
là một cô gái nhẫn tâm”.
Anh cất điện thoại, ngồi xuống bậc thang, quyết định
chờ đến mười hai giờ.
Giang Văn Khê không thể nào ngờ trước cửa nhà lại có
người mà cô ngày đêm nhung nhớ đang chờ mình, từ sáng sớm cô đã xách quà túi
lớn túi nhỏ đến nhà Lý Nghiên.
Trước kia hai nhà là láng giềng, một lầu trên một lầu
dưới, năm ngoái gia đình Lý Nghiên mua được nhà mới, dọn ra khỏi khu nhà cổ ở
đường X.
Lý Nghiên thấy cô xách bao nhiêu là quà đến thì cứ hỏi
cô có phải đã trúng xổ số hay không. Cô cười nhẹ, quà biếu ông bà Lý làm sao
thiếu sót được?
Lý Nghiên đích thực là một cô gái ham vui, ngay cả gói
sủi cảo cũng có thể gói rất “nghệ thuật”, còn xuýt xoa k