Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324900

Bình chọn: 7.5.00/10/490 lượt.

đưa đến đây ăn cơm à?”, Nghiêm Tố sau khi hỏi xong cũng thấy mình hỏi thừa.

Khuya hôm qua, A Cường ở K.O gọi vào di động cho anh

Thâm, nói rằng tên nhóc đó uống say trong K.O, thậm chí còn đuổi khách ra khỏi

quán. Anh Thâm gọi tài xế lái xe đi đón cậu ta, nửa đường lại nhận được điện

thoại nói rằng cậu ta lái xe một mình về nhà rồi. Anh Thâm lo cậu ta xảy ra

chuyện nên lập tức bảo tài xế chuyển hướng chạy đến nhà cậu.

Kết quả là anh Thâm gõ cửa mãi, cậu ta mới ra mở cửa.

Mở cửa xong chỉ nói hai chữ “Không sao” rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Anh Thâm bất lực lắc đầu rồi quay về.

Hôm nay chị và anh Thâm lại đợi cậu ta cả buổi trưa,

mong cậu quay về ăn cơm, kết quả là quá mười hai rưỡi vẫn không thấy bóng cậu

đâu. Gọi điện cho cậu thì tắt máy, gọi điện thoại nhà thì cậu ta lại chơi trò

cúp máy và gác kênh máy.

Xem bộ dạng sống dở chết dở của cậu ta, chẳng phải là

liên quan đến Tiểu Giang hay sao? Chị liếc thấy một túi quà rất đẹp bên cạnh,

mở ra xem thì là một máy điện thoại dành cho nữ rất tinh xảo.

Chị hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Di động này là cậu

hiếu kính tặng tôi làm quà năm mới sao?”.

Chị đang định mở ra xem thì bỗng Lạc Thiên mở bừng

mắt, giật lấy, giọng lạnh đến bất ngờ: “Cái này không hợp với chị, nếu chị muốn

đổi điện thoại thì tự đến trung tâm mua sắm đi”.

Nghiêm Tố sửng sốt nhìn anh, ngẩn ra một lúc không nói

được gì.

Lạc Thiên biết mình lỡ lời nên cố gắng điều chỉnh lại

giọng mình, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tối qua em uống say nên đầu còn đau, em

lên lầu nghỉ ngơi trước đã, khi ăn tối nhớ gọi em”. Anh cầm túi điện thoại đi

lên lầu, vừa bước lên bậc thang thì khựng lại, không quay đầu mà khẽ nói một

câu: “Nếu chị thích thì hôm khác em đi cùng chị đến trung tâm mua sắm, tiền em

trả”.

Nghiêm Tố nhìn theo bóng anh biến mất sau cầu thang,

ngẩn ra đến mấy giây. Cuối cùng chị rút ra kết luận, điện thoại đó chắc là tặng

cho Tiểu Giang. Sở dĩ tối qua cậu ta chạy đến K.O mượn rượu tiêu sầu vì một là

không đưa được người ta về, hai là di động chưa kịp tặng, đến nỗi hôm nay thành

ra bộ dạng sống dở chết dở thế này.

Xem ra ma lực của Tiểu Giang cũng lớn quá. Nghiêm Tố

ngồi trên sofa, cắn môi, bắt đầu suy nghĩ rất nhanh.

Giang Hoài Thâm xách cần câu cá và thùng nước vào cửa,

thấy Nghiêm Tố cắn môi ngồi thẫn thờ trên sofa thì nhướng mày, hỏi: “A Thiên về

rồi phải không? Anh vừa thấy xe anh mới mua tặng nó đậu bên ngoài”.

Nghiêm Tố ngẩng lên, mấy máy môi chỉ lên lầu: “Trên

lầu”.

“Trên lầu?”, Giang Hoài Thâm thắc mắc, “Rượu uống tối

qua đến giờ vẫn chưa tỉnh?”.

“Sao em biết được? Nhìn bộ dạng dở sống dở chết của

cậu ta, tám phần là không được như ý rồi.” Nghiêm Tố đứng lên, đón lấy thùng

nước đựng “chiến lợi phẩm” của Giang Hoài Thâm.

“Chẳng phải nó đã cưa được cô bé đó rồi sao? Sao không

thấy cô bé đó cùng về?”

“Cưa? Em thấy là cưỡng ép thì có.” Nghiêm Tố hừ lạnh

một tiếng vẻ kỳ thị. Với điệu bộ kiêu căng cao ngạo thường ngày của nó, cô bé

ngoan ngoãn Tiểu Giang chắc chắn là bị cưỡng ép, chứ không phải được theo đuổi,

tám phần là hôm qua hai người cãi nhau nên mới khiến vị tổng giám đốc cao ngạo

kia trở nên bất thường như vậy, mới thành ra bộ dạng như chết rồi hôm nay.

“Haizzz, sao hôm nay em nổi giận ghê thế?”

Nghiêm Tố hừ khẽ: “Có à? Có lẽ là em muốn uống thuốc

Thái Thái Tĩnh Tâm[1'> đến phát điên rồi, đợi cả năm cũng chẳng thấy ai tặng,

cơn giận này không lớn mới là lạ. Em xuống nhà bếp giúp mẹ và chị Hoa, mặc kệ

tên nhóc hư hỏng đó, để nó ở một mình trong phòng mà u sầu đi”.

[1'> Tên một loại thuốc dành cho phụ nữ ở

Trung Quốc, có tác dụng thanh nhiệt giải phiền, tĩnh tâm, an thần.


Vừa nói chị vừa xách thùng cá vào nhà bếp. Giang Hoài

Thâm không yên tâm Lạc Thiên nên lên lầu, khẽ gõ cửa phòng anh.

Chỉ nghe bên trong vẳng ra một giọng bực bội: “Tôi

muốn ngủ một chút, ăn cơm tối thì hẵng đến gọi”. Giang Hoài Thâm chỉ chần chừ

trước cửa phòng anh một lúc rồi xuống lầu.

Đến giờ ăn tối, cuối cùng Lạc Thiên cũng xuất hiện ở

bàn ăn. Cả nhà sum họp, vui vẻ đầm ấm.

Nếu nói rằng họ là người nhà thì cũng là những người

nhà lạ lùng nhất thế giới.

Về huyết thống, Nghiêm Tố là dì ruột của Lạc Thiên, bà

Nghiêm là bà ngoại của anh, đều là người thân thích, nhưng anh chưa bao giờ gọi

họ là dì hoặc bà ngoại. Ngược lại, anh gọi thẳng tên Nghiêm Tố, còn bà Nghiêm,

anh gọi là “bà”.

Chị Hoa là người giúp việc của nhà họ Nghiêm, chăm sóc

bà Nghiêm đã lâu, chồng chị mất sớm, cũng không con cái gì, thế nên ở lại nhà

họ Nghiêm.

Nói ra thì Giang Hoài Thâm chính xác là một người

ngoài, nhưng chính người ngoài đó đã ở bên nhà họ Nghiêm hai, ba chục năm nay,

trải qua bao nhiêu thăng trầm.

Bỗng, Nghiêm Tố dừng đũa, nói với Giang Hoài Thâm:

“Anh Thâm, ăn cơm xong chúng ta đến Thành Đông bắn pháo hoa chờ giao thừa, thế

nào?”.

Giang Hoài Thâm đặt ly rượu xuống, có vẻ nghi hoặc:

“Chẳng phải em nói sẽ chơi mạt chược với dì hay sao?”.

“Ba thiếu một làm sao đánh? Vốn mong sẽ có thêm một

người…”, Nghiêm Tố liếc nhìn ai đó ngồi đối diện.

Khóe môi Lạ