
t không? Thực ra, tình yêu giống như
ly cà phê này, nếu con chuyên tâm từ từ thưởng thức thì sẽ cảm nhận được vị
ngọt ẩn giấu trong cái đắng chát của nó. Lúc mới bắt đầu thử, con thưởng thức
thích thú hương thơm nồng nàn của nó, ai ngờ đâu sau khi uống một ngụm lại chỉ
thấy đắng. Khi con cau mày đặt nó xuống và không muốn uống nữa, chẳng biết rằng
con đã bỏ qua mùi vị kỳ diệu đắng trước ngọt sau còn lưu lại trên môi của nó.
Đến lúc con quay đầu lại, nhìn thấy sự hạnh phúc và mãn nguyện khi thưởng thức
cà phê của người khác, tim con bắt đầu lại rung động muốn thử, nhưng cà phê
trong ly đã nguội, có uống cũng không thưởng thức được mùi vị thực sự của nó
nữa”.
Ánh mắt Lạc Thiên nhìn chằm chằm nửa ly cà phê đó,
không thể rời mắt.
Giang Hoài Thâm nói tiếp: “Tình yêu, tóm lại là một
loại duyên phận, giống như ly cà phê này, trong vô thức, lúc nào nó cũng tỏa ra
hương thơm quyến rũ nồng nàn, chỉ khi nếm trải qua vị đắng của nó mới có thể
cảm nhận mùi vị ngọt ngào”.
Quá chăm chú nghe lời chú Thâm, Lạc Thiên không để ý
đến điếu thuốc trong tay vẫn cháy, đến khi ngón tay bỏng rát, anh mới giật
mình, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
Giang Hoài Thâm nhìn thấy thì cười nhẹ, lại nói với
giọng cực kỳ bình thản: “Haizzz, đàn ông mà, chỉ cần có thể chịu xuống nước thì
không gì là không được. Con gái ấy mà, thực ra rất dễ dỗ ngọt”.
Lúc này Nghiêm Tố bê một đĩa hoa quả lên, vừa hay nghe
thấy câu “Con gái ấy mà, thực ra rất dễ dỗ ngọt”, liền liếc xéo Giang Hoài
Thâm: “Dễ dỗ ngọt? Anh có chắc là anh không lừa gạt, mà là dỗ ngọt không?”.
Giang Hoài Thâm cười không nói, nhón một miếng dưa hấu
lên.
Nghiêm Tố đặt đĩa hoa quả xuống, cau mày nói: “Ngoài
kia gió to quá, hai người mau vào trong nhà đi, đừng để mới sáng sớm mùng Một
mà phải vào bệnh viện”.
Giang Hoài Thâm nói: “Gió to? Chẳng phải em định đi
bắn pháo hoa chờ giao thừa hay sao? Anh vừa bảo sắp xếp, đặt mua pháo hoa rồi”.
Nghiêm Tố vừa định nói thì Lạc Thiên lại cướp lời:
“Chú Thâm, cho con số điện thoại đặt pháo hoa đi”.
Giang Hoài Thâm ngẩn ra, mở di động rồi đọc một dãy
số. Lạc Thiên ghi vào điện thoại, rồi đứng lên nói với hai người: “Con ra ngoài
một chút”.
“Này, cậu uống nhiều rượu như thế còn định lái xe đi
đâu?”, Nghiêm Tố hỏi.
“Yên tâm, không chết được đâu.” Lạc Thiên vỗ vai
Nghiêm Tố, nói với vẻ nghiêm túc: “Còn chị ấy, cứ ở nhà chơi mạt chược đi, lớn
tuổi rồi đừng chạy lung tung”.
Nhân lúc Nghiêm Tố chưa kịp nổi giận, Lạc Thiên vừa
gọi điện vừa vội vàng xuống lầu.
Lập tức sau lưng vang lên tiếng hét như sư tử gầm của
Nghiêm Tố: “Đồ nhóc con, tối nay có giỏi đừng quay về, nếu không tôi sẽ cho cậu
biết tay! Giang Hoài Thâm, anh đừng cản tôi, đừng cản tôi! A a a… tức chết đi
mất thôi, tức chết mất…”.
Chiếc xe lao như bay ra khỏi biệt thự. Chỉ mất nửa
tiếng, Lạc Thiên đã đến trước khu nhà của Giang Văn Khê, khỏi cần nghĩ cũng
biết chiếc xe đã chạy nhanh như thế nào.
Hành lang vẫn tối đen giơ bàn tay lên cũng chẳng thấy,
anh cau mày, lấy di động ra chiếu sáng lối đi. Ở đây tối như vậy, nếu bỗng xuất
hiện một tên cướp của, thông thường người ta sẽ không biết phải ứng phó thế
nào, huống hồ còn là một cô gái ngốc nghếch như Giang Văn Khê, nếu bị người ta
làm cho bị thương thì cô chắc chắn chỉ biết khóc thôi.
Hôm nào đó anh phải gọi người đến lắp đặt đèn cho toàn
bộ cầu thang ở đây mới được. Đến tầng năm, anh bấm chuông cửa mãi cũng chẳng
thấy ai mở.
Có lẽ cô vẫn ở nhà bạn, chưa về. Móc điện thoại ra,
anh bấm một dãy số, đang định nhấn nút gọi thì bỗng chần chừ.
Gọi điện làm gì? Bắt cô về ngay bây giờ ư? Nói với cô
rằng anh đang đợi ở trước cửa nhà cô? Nếu hiện giờ cô đang ăn bữa tối tất niên
vui vẻ cùng bạn cô, trò chuyện với họ, một cú điện thoại của anh gọi đến, cô từ
nhà bạn vội vàng quay về đây, rõ ràng là đã làm mất hứng của cô và bạn rồi.
Anh thở dài, cất điện thoại vào túi. Trong bóng tối,
chỉ có bóng anh đi qua đi lại.
Tích tắc, trong hành lang vang lên tiếng bước chân,
anh kích động định gọi tên Giang Văn Khê thì lại nghe thấy một tiếng kêu the
thé: “Á…”.
Anh cũng giật bắn mình bởi tiếng kêu đó, mím chặt môi,
đứng bất động, trong lòng rất nghi ngại, giọng nói này không giống với giọng
của Giang Văn Khê.
Giây sau đó, đèn pin trong tay đối phương chiếu đến,
rọi thẳng vào mắt anh. Nhất thời anh không thích nghi được, hơi nheo mắt lại,
mấy giây sau mới nhìn rõ, hóa ra là cả nhà thím Vương ở đối diện.
Họ vừa bắn xong pháo hoa bên ngoài và quay về. Thím
Vương thấy mái tóc bạch kim quen mắt thì vỗ vỗ ngực liên tục, xúc động nói:
“Thì ra là cậu à, làm tôi sợ chết đi được”.
Anh hơi ngại ngùng: “Xin lỗi làm gia đình thím sợ,
cháu đang đợi Giang Văn Khê”.
Thím Vương trèo lên bậc thang rồi dừng lại, chồng bà
móc chìa khóa ra mở cửa, cả nhà lục tục kéo nhau vào trong.
Thím Vương nói: “Cậu đợi Tiểu Khê à? Nó không nói với
cậu là hôm nay nó tới nhà Tiểu Nghiên sao? Năm nào đến Tết nó cũng ở nhà Tiểu
Nghiên, tối nay chắc không về đâu”.
Lạc Thiên trầm tư mấy giây, cố gượng cười, giọn