
ở khóe môi nhanh chóng biến mất.
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, khó mà che giấu
tình cảm trong lòng.
Hôm qua sau khi cãi nhau với cô, anh đến K.O để mượn
rượu giải sầu, thậm chí anh còn nhớ rõ, một vị khách say rượu đã gây sự vô cớ
vì nhân viên phục vụ mang nhầm bia đến, bị anh phát hiện. Anh túm cổ áo người
đó, quẳng ra khỏi K.O, đồng thời cảnh cáo hắn, K.O sau này sẽ không chào đón
hắn.
Để chứng minh ngọn cỏ ấy không có bất kỳ sức ảnh hưởng
nào đến mình, anh không vì cô mới đuổi vị khách kia ra khỏi bar, anh uống nhiều
nhưng đầu óc vẫn còn chút sáng suốt, sau đó lái xe thật nhanh về chỗ ở.
Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch đang say
ngủ trên màn hình điện thoại, trong tích tắc, cơn giận lại ập đến, anh ném mạnh
di động vào tường…
Tại sao trong đầu anh, mỗi phút mỗi giây đều có bóng
hình của cô? Tại sao khi anh gắng sức tự nhủ với mình rằng cô chẳng là gì cả,
anh lại cảm thấy hoang mang trống trải vô cùng?
Lòng bàn tay nhói đau, anh từ từ mở ra, mảnh vỡ của
điện thoại đã đâm vào trong tay, giờ đang rướm máu.
Anh mím chặt môi, lại siết chặt điện thoại trong tay.
Hỏng thì đã hỏng rồi, trên màn hình không bao giờ còn hiển thị gương mặt ngô
nghê đang say ngủ đó nữa.
Rốt cuộc anh đang nuối tiếc điều gì? Anh cũng trở nên
ngốc nghếch rồi sao? Hay là ở cạnh người ngốc lâu nên cũng bị nhiễm?
Anh thở ra một hơi thật dài, lấy thẻ sim ra, ném thẳng
điện thoại đã hỏng vào thùng rác. Tắm rửa cho sạch sẽ mùi rượu tối qua xong,
toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thay quần áo xong, ăn qua loa chút đồ ăn, anh quyết
định đến trung tâm mua sắm để mua một cái điện thoại mới rồi quay lại Cảnh Hồ
Sơn Trang ăn cơm tất niên.
Đến trung tâm mua sắm, người chen lố nhố, rất chật
chội, khiến tâm trạng vốn bực bội của anh càng khó chịu hơn. Hôm nay không phải
Ba mươi Tết rồi sao? Mấy người này không về nhà ăn bữa cơm tất niên à? Sao ai
nấy đều rảnh rỗi chạy ra đây vậy?
Anh cau mày, xuyên qua dòng người chen chúc, khó khăn
lắm mới đến được quầy bán điện thoại, mua một cái y hệt với cái đã bị hỏng.
Thanh toán xong, anh cầm di động định rời khỏi đó thì ánh mắt thoáng nhìn thấy
một cô nhân viên ở quầy hàng kế bên đang đặt một chiếc di động kiểu nữ màu tím
rất đẹp vào trong tủ trưng bày.
Lúc này, một đôi thanh niên nam nữ đến trước quầy, cô
gái chỉ vào điện thoại đó và nói: “Phiền cô lấy điện thoại đó ra cho tôi xem
một chút”.
“Chị có mắt nhìn thật tinh tế. Đây là di động dòng nắp
gập thời trang mà chúng tôi vừa tung ra thị trường, thân máy rất mỏng, tinh xảo
đẹp đẽ. Máy này có ống kính 8.0, có thể chụp bức hình độ phân giải cao nhất là
2448x3264, đồng thời nó còn có thể quay phim với độ phân giải 864x480, khả năng
chụp hình mạnh như vậy rất khó tìm thấy ở các dòng điện thoại di động. Chị nhìn
này, màu sắc rất đẹp phù hợp cho phái nữ sử dụng nữa.” Cô gái bán hàng nói
huyên thuyên một thôi một hồi, cuối cùng áp di động lên tai để mọi người nhìn.
Cô gái kia lưu luyến đặt chiếc điện thoại xinh đẹp đó
xuống, chu môi: “Haizzz, hơn bốn ngàn tệ, đắt quá, vượt quá dự tính của chúng
tôi, để tôi suy nghĩ lại, cảm ơn”.
“Vâng, hoan nghênh chị lần sau quay lại”, cô gái bán
hàng mỉm cười.
Lúc hai người đó đi qua Lạc Thiên, anh nghe thấy chàng
trai nói với cô gái: “Thích thì mua đi”.
Cô gái nói: “Đắt quá, em xem thử cái khác đã”.
Anh quay lại nhìn chiếc điện thoại ấy, đúng là rất
đẹp. Anh bất giác nhớ đến cô gái ngốc nghếch nào đó, di động xài đến mức thảm
hại nhưng lại không chịu đổi. Chợt mỉm cười, anh bước đến quầy hàng.
Anh nói với cô gái bán hàng: “Tôi cần mua điện thoại
này, cảm ơn”.
Cô gái ngẩng lên, nhìn anh chàng đẹp trai hiếm khi
được thấy với vẻ khó tin, anh lại không thèm xem trước mà mua ngay.
“Vâng… vâng ạ, anh đợi một chút.” Cô gái khó che giấu
tâm trạng kích động, nhanh chóng viết hóa đơn, khi đưa cho anh, cô ta không kìm
được tò mò hỏi một câu: “Tặng cho bạn gái ạ?”.
“Ừ”, anh đáp gọn, rồi đến quầy thanh toán.
Cô gái kia nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh, đẩy
đẩy đồng nghiệp đứng cạnh, cắn răng cảm thán: “Có nhìn thấy không? Tặng bạn gái
đấy. Không hỏi xem có giảm giá không, không hỏi xem có khuyến mãi gì không, mua
ngay giá gốc, mà điều khiến người ta phải cắn răng nhất là đẹp trai dã man.
Đúng thật chẳng công bằng tí nào!”.
Đồng nghiệp lườm cô ta một cái: “Xùy! Đời này vốn là
không công bằng. Đàn ông có tiền, chung thủy, đẹp trai không phải là chưa sinh
ra mà là bị người ta hái mất rồi. Bán di động đi, bán di động đi”.
Về đến biệt thự ở Cảnh Hồ Sơn Trang, vừa bước tới cửa
đã nghe giọng nói lạnh lùng châm biếm của Nghiêm Tố: “Ôi, đại thiếu gia Lạc
Thiên của chúng ta cuối cùng đã về rồi, đúng là không dễ dàng gì”.
Lạc Thiên không nói gì mà ngồi xuống sofa, ngửa đầu
dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Nghiêm Tố thấy anh không tức giận thì hơi
nhướng mày, chen đến ngồi cạnh: “Sao chỉ có mình cậu về? Tiểu Giang đâu?”.
“Chắc đến nhà bạn cô ấy rồi”, giọng anh rất trầm, nghe
có vẻ mệt mỏi.
“Đến nhà bạn? Hôm qua cậu không nói với cô bé là hôm
nay