
ếng, lạnh lùng nói: “Làm cảnh sát có
gì đáng để kiêu ngạo thế?!”.
“Là một cảnh sát, bảo vệ cuộc sống và tài sản cho nhân
dân, trừ gian diệt ác, cống hiến cho xã hội, chẳng lẽ không đáng để kiêu ngạo
ư? Làm cảnh sát có gì không tốt đâu?!”, cô không hề nhận ra giọng mình đã cao
lên.
“Em chỉ thấy mặt quang vinh, nhưng em có thấy mặt tối
của nó không? Những kẻ ngụy quân tử mang danh ‘công bộc của nhân dân’ ấy, rõ
ràng là bắt nhầm người nhưng lại không dám thừa nhận bản thân bất lực, vì họ sợ
hủy diệt công trạng vĩ đại tạo nên trong chục năm trời. Những người bị oan, nhẹ
thì ngồi tù, nặng thì tử hình, cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp đã bị hủy trong tay
những kẻ được gọi là cảnh sát ấy. Xin hỏi, đó vẫn là sự kiêu ngạo mà em nghĩ
sao?!”, anh làm mặt lạnh, vừa nói vừa tiến sát gần cô, giọng nói cao dần lên.
Cô đành lùi dần từng bước, rất nhanh đã tựa vào tủ
sách, không còn đường lui.
Cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm, không thể nào tán
đồng cách lý giải của anh, lớn tiếng nói: “Căn bản là chuyện không thể! Pháp
luật xem trọng chứng cứ, là công bằng, nếu anh không phạm pháp, hỏi lòng không
hổ thẹn thì ai có thể hàm oan anh?”.
“Chứng cứ? Thế giới này nhân tính cơ bản nhất còn có
thể bán rẻ thì có gì mà không làm giả được?”
“Em không hiểu vì sao anh lại nghĩ thế? Những chuyện
anh nói căn bản không thể xảy ra! Hay là kiếp trước anh có thù oán với cảnh sát
mà cứ phải nói thế?”, cô co chặt nắm tay, vừa tức vừa cuống, run giọng hét lên.
Cô không biết rốt cuộc anh làm sao mà lại trở nên kích
động như vậy.
Kiếp trước có thù với cảnh sát? Nào chỉ là kiếp trước,
anh không muốn thù oán cũng không được.
Anh siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán hằn rõ.
Anh giơ cao nắm tay, đấm mạnh vào kệ sách gần cô, kệ
sách rung lắc dữ dội, những quyển sách không xếp chặt đều rơi xuống đất, tiếng
rơi nặng nề gõ vào tim người.
Cô đã sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.
“Thật không hiểu em ngây thơ hay giả ngây. Tiếp tục mơ
giấc mộng cảnh sát của em đi!”, giọng anh lạnh lùng băng giá.
Giống như bị ai tạt nước lạnh đầy người, máu trong cơ
thể như đông cứng lại…
Anh mắng cô giả ngây?!
“Em đâu có giả ngây?! Rõ ràng là anh vô lý!”, cô giận
dữ mở mắt, chỉ nhìn thấy bóng anh phẫn nộ bỏ đi.
Cô đuổi theo, muốn gọi anh lại nhưng đáp lại cô chỉ là
tiếng đóng cửa “rầm” nặng nề.
Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy bao giờ, cho dù
lúc anh trách mắng cô đánh anh, lúc cô hại anh uống phải mực, anh cũng chưa
giận dữ đến thế.
Cô run rẩy loạng choạng ngồi xuống sofa, trong đầu rối
loạn, tay cũng run lên không kiểm soát nổi.
Cô run không phải vì lạnh, cũng không phải vì sợ, mà
là đang giận dữ, giận đến độ toàn thân run bắn lên.
Rốt cuộc là sao? Trước đó còn tốt đẹp, vì sao vừa nhắc
đến cảnh sát, anh như biến thành một người khác, giống như cảnh sát đã hại cả
nhà anh, thù oán tích lũy cả mấy đời vậy.
Cô thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc anh muốn cô
phải thế nào?
Làm cảnh sát là lý tưởng của cô, mỗi người đều có lý
tưởng của riêng mình, có lý tưởng là sai sao?
Nếu không có cảnh sát, ai sẽ bảo vệ trật tự xã hội,
cuộc sống, tài sản, an toàn của anh và cô, ai sẽ bảo vệ? Cậu của cô đã mất mạng
vì người khác, chẳng lẽ cảnh sát còn không thể có được sự tôn trọng tối thiểu?
Tại sao anh lại ngang bướng như vậy? Cô là cấp dưới
của anh, nhưng rời khỏi công ty rồi, như anh nói, là bạn gái anh. Bạn gái,
nhưng vì sao cô không có chút cảm giác là bạn gái, mà vẫn như một nhân viên cấp
dưới suốt ngày rụt rè sợ hãi.
Từ đầu, cán cân tình cảm đã chưa từng cân bằng, luôn
nghiêng về bên anh, cô chỉ là một con côn trùng đáng thương không có sức phản
kháng. Tự dưng lại trở thành bạn gái anh, ngồi xe anh đi làm rồi tan sở, cùng
ăn sáng, nắm tay, hôn nhau, ăn cơm, dạo phố… làm những chuyện mà những đôi tình
nhân vẫn làm.
Những chuyện đó đều nằm trong sự kiểm soát của anh,
hôm nay anh muốn thế này, ngày mai anh muốn thế khác, đều sắp xếp trong kế
hoạch của anh, cô không có quyền tự chủ, không có quyền từ chối. Thậm chí cô
hoài nghi, sở dĩ anh chọn cô là vì sự yếu ớt bất lực của cô đã thỏa mãn ham
muốn kiểm soát mạnh mẽ trong xương tủy anh.
Quỷ Tóc Bạc đáng chết, sao anh có thể đối xử với cô
như thế.
Cô nghiến răng, hậm hực nguyền rủa trong lòng.
Cô không quan tâm đến anh nữa, nếu anh còn đến tìm cô,
cô nhất định sẽ lấy can đảm như đã đánh người trong nghĩa trang, học Lý Nghiên
cầm chổi, quét anh ra khỏi cửa.
Lạc Thiên sắc mặt tái xanh ra khỏi nhà Giang Văn Khê,
mở cửa xe nhưng chưa vào trong, khựng lại một giây rồi anh lại đóng mạnh cửa,
đá vào bánh xe mấy cái.
Dựa vào thân xe, anh móc ra bao thuốc, muốn rút một
điếu nhưng bàn tay run lên vì tức giận không thể làm được. Anh bực bội ném mạnh
bao thuốc xuống đất, giẫm lên.
Nhìn ánh đèn trên tầng năm, cơn giận trong lòng không
thể xả ra, anh co chặt hai tay, đấm mạnh xuống cốp xe.
Mười năm trước anh bị cảnh sát bắt vào tù; mười năm
sau, bạn gái hiền lành như cừu non của anh lại nói, làm cảnh sát là lý tưởng
bấy lâu nay của cô.
Cảnh sát? Bảo vệ cuộc sống, tài sản,