
ng quên mất, đến cả từ
tiếng Anh này cũng phun ra liền nhanh chóng sửa lại.
Lời nói rất hay, không sợ hãi lại đúng
nhịp, nhưng mọi người nghe vào trong tai liền như bị đá tảng nện vào,
nhất thời bàng hoàng đông cứng. Cái này…vị Tam tiểu thư đến cả gió cũng
không chống chịu được mà cứ như vậy có thể leo trèo. Nguyễn Nhược Phượng còn giật mình hơn nữa, “Tam muội, Hạnh Nhi vừa nói không tìm thấy ngươi thì chúng ta liền tưởng ngươi đi tìm chết. Không nghĩ tới việc ngươi
lại leo tường ra khỏi phủ.”
“Cái gì gọi là tìm chết?” Nguyễn Nhược Long nghe thấy liền kinh ngạc, “Tam muội, ngươi gặp khó khăn gì mà lại đi tìm chết?”
Nhị di nương càng khóc nức nở, “Đại thiếu gia, ngươi có điều không biết, Nhược Nhược đã một lần treo cổ tự vẫn
không thành. Cho nên tối nay đột nhiên phát hiện không thấy nàng, ta còn tưởng rằng…” Những lời sau cùng không thốt ra được liền òa khóc.
“Tam muội, ngươi tại sao phải treo cổ tự
vẫn?”, Nguyễn Nhược Long kinh hãi, hiển nhiên vị đại thiếu gia này không biết tới chuyện hĩ trong nhà.
Nguyễn Nhược Nhược vặn vẹo hai tay, “Ta
cũng là không còn cách nào khác. Không muốn bị gả đi, chết cũng không
thành nên chỉ còn cách bỏ trốn tự cứu mình thôi.”
Nàng nói vừa dứt, chính thê Nguyễn phu
nhân đã trầm mặt nói tiếp: “Tam nha đầu, nhắc tới hôn sự của Diêu phủ,
ta cũng đã cất công đi tìm một nhà tốt cho ngươi. Diêu nhị công tử ngày
thường tướng mạo khôi ngô, cơ thể kiện tráng, lại là phú gia. Vô luận là nhân phẩm hay gia thế đều tương hợp, cho nên mới cùng lão gia bàn tính
đem ngươi hứa gả cho hắn, cũng là một phen tâm tư thay ngươi suy nghĩ.
Giờ ngươi lại trách đại nương ta đây bạc đãi ngươi, cứ thế mà gây ra lắm chuyện. Hôn nhân cha mẹ mai mối, ai cho phép ngươi làm càn như vậy.”
Nguyễn Nhược Nhược miệng thơn thớt nhưng
bụng một bồ dao găm, “được đại nương yêu mến như vậy Nhược Nhược quả là
không biết đạo lý. Chẳng qua Nhược Nhược so sánh với Nhị tỷ lại nhỏ hơn
hai tuổi, nếu Nhược Nhược phải gả đi, cũng nên để Nhị tỷ đi trước. Diêu
phủ này nếu gia thế tốt như vậy, chi bằng đại nương trước tiên nên vì
Nhị tỷ mà tính toán mới đúng nha.”
Một lời nói ra mềm mại nhưng ẩn chứa ngàn vạn mũi châm đâm vào Nguyễn Nhược Phượng đã đứng ngồi không yên, nàng
ta vỗ án đứng dựng lên, “Ngươi…”. Nguyễn phu nhân sắc mặt cũng rất khó
coi, bị lời nói của nàng tác động, hai phụ mẫu nhất thời đều nói không
được điều gì phản bác.
“Ai nói gả cho Diêu gia thì tốt? Bà mai
mối chắc chắn đã nói hươu nói vượn.” Nguyễn Nhược Long đứng một bên nóng nảy, “Người này tính tình hư hỏng, hơn nữa lại háo sắc, mê bài bạc còn
đắm chìm trong rượu. Hai muội muội của ta một người cũng không chấp
thuận gả cho hắn, nếu không chẳng phải là đưa qua khỏi cửa để mặc hắn
muốn làm gì thì làm sao.”
“Có thật thế không?” Nguyễn lão gia ngạc nhiên hỏi.
“Nhi tử nói còn có thể giả. Phụ thân tin bà mai mối kia hay tin hài tử của người?”
“Nếu là như vậy thì hôn sự này không bàn
tới nữa.” Nguyễn lão gia nhìn về phía phu nhân, “Mỗi nữ nhi Nguyễn gia
ta đều không thể gả cho người như vậy. Từ ngày mai hôn sự này không được nhắc tới nữa.”
Sắc mặt của Nguyễn phu nhân sắp sửa vắt ra nước sôi nhưng cũng không thể không thấp giọng đáp lại: “Sẽ làm như ý của lão gia”
Không nghĩ tới chuyện lại có thể xoay
chuyển như thế, Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ trong lòng, âm thầm kêu may
mắn. “Tai nạn” này đúng là hữu kinh vô hiểm. Chỉ là nàng cao hứng hơi
sớm, Nguyễn lão gia với nàng còn có xử phạt khác.
“Nhược Nhược, ngươi thật sự không có quy
củ, nữ nhi dám nửa đêm leo tường. Ngươi bây giờ lập tức trở về phòng cho ta, đem “Nữ Giới” chép ba trăm lần, chép không xong không cho phép ra
khỏi phòng nửa bước.
A! Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn. “Nữ Giới” là cái gì? Nàng đem hai từ này xử lý trong đầu, cơ hồ muốn té xỉu.
Không phải, nàng làm gì biết tới thứ “đồ chơi” cổ đại này.
Đang định mở miệng kháng nghị thì Nhị di
nương một bên như được đại xá bàn đã mở miệng: “Tạ ân điển lão gia,
thiếp lập tức mang nàng trở về phòng.” Nói xong liền nắm tay áo nàng kéo về phòng.
Nguyễn Nhược Nhược vừa vào phòng, Hạnh
Nhi phía sau đã cười phá ra: “Tam tiểu thư, ngươi không có việc gì là
tốt rồi. Mới vừa thật khiến ta lo lắng đến chết.”
Không quan tâm đáp lời nàng ta, Nguyễn
Nhược Nhược nhào tới giá sách gần tường, lục lọi lung tung trên kệ:
“Hạnh Nhi, quyển sách “Nữ Giới” này ở đâu?”
Hạnh Nhi vội vàng thay nàng tìm ra quyển
sách. Nàng nhanh chóng lật qua một lần, toàn những văn tự khó hiểu.
Choáng váng. Tuy nói là nó không quá dài, nhưng cũng không phải là một
bản sao dễ dàng a. Chép ba trăm lần…biết tới bao giờ?!
“Nhược Nhược…trước hết đem sách để xuống
rồi nhanh nhanh lên giường nằm đi. Ngươi mới phí sức leo tường, thân thể nhất định đã hao tổn rất nhiều. Không cần vội vàng sao chép, sau này
vẫn còn thời gian mà.” Nhị di nương đau lòng bước tới khuyên.
Chỉ là nàng cũng không hăng hái nửa đêm
chong đèn sao chép cái “Nữ Giới” gì gì đó, đem quyển sách trên tay tay
ném đi, Nguyễn Nhược Nhược để yên cho Hạnh Nhi vén lại chăn đệm.
Đươn