
ngưỡng bộ dáng vương tử cổ đại. So sánh với cái gì vương tử Anh
quốc đích thị hơn gấp trăm lần.
Tiểu vương gia thoáng giơ tay lên cho
biết hắn “đại nhân tất có đại lượng”, không giống như những gì tiểu nữ
tử kia…suy đoán. Sau khi hắn lên xe, hán tử một bên thay chủ hỏi thăm:
“Cô nương xin lưu lại địa chỉ của phủ thượng, ngày mai tự sẽ có người
tới cửa bái phỏng.”
A! Nguyễn Nhược Nhược bị hắn hỏi làm cho
sửng sốt, nàng nào biết địa chỉ “phủ thượng” nằm ở đâu. May mà có Nguyễn Nhược Long thay nàng trả lời: “Xá muội cũng không có gì lo ngại, không
dám để Tiểu vương gia hao phí tâm tư.”
“Cái này không thể được”, hán tử kia
nghiêm mặt nói, “Tiểu vương gia nhà ta nói là làm, ngài nói sẽ phái
người tới chữa thương nhất định sẽ thực hiện được. Xin công tử cho biết
phủ thượng ở nơi nào.”
Nguyễn Nhược Long cung kính không bằng
tuân mệnh, cho biết địa chỉ Nguyễn phủ hiện tại. Sau đó hai bên từ biệt, xe ngựa cất vó rời đi, Nguyễn thị huynh muội như cũ lê lết trở về nhà.
Vì có chút bất tiện nên Nguyễn Nhược Long và tên thanh y gia nhân một tả một hữu đem Nguyễn Nhược Nhược theo hẻm
nhỏ trở về nhà. Nguyễn Nhược Long muốn thừa dịp đoạn đường này mà “hùng
sư vấn tội” nàng, tại sao một nữ nhi trong nhà nửa đêm canh ba trèo
tường bỏ trốn? Đầu mối còn chưa kịp phăng ra thì chợt phát giác Nguyễn
phủ đằng xa không được bình thường.
Nguyễn Nhược Nhược cũng nhận ra, mới vừa
rồi nàng từ trong phủ trốn ra thì tòa trang viên rộng lớn này hoàn toàn
tối đen, tĩnh lặng không tiếng động. Giờ phút này toàn phủ đều thắp đèn
dầu sáng rỡ, có tiếng khóc, tiếng gào, ồn ào tiếng bước chân…Loạn như
thể trong nhà có ai sắp sinh hài tử vậy.
“A Phúc”, Nguyễn Nhược Long vội vàng phân phó tên gia nhân, “Ta đỡ Tam tiểu thư từ từ đi, ngươi…chạy trước về phủ xem đã xảy ra chuyện gì?”
A Phúc lĩnh mệnh đi.
Nửa đêm canh ba lại có thể xảy ra chuyện
gì chứ! Nguyễn Nhược Nhược trong lòng nghi ngờ. Nhưng nàng không thể ngờ tới bản thân mình chính là nguyên nhân gây loạn.
Thì ra là nha đầu trung thành Hạnh Nhi
nửa đêm không ngủ được nên đến khuê phòng của tiểu thư trông chừng. Kết
quả phát hiện không thấy tiểu thư đâu liền cả kinh, đây không phải
chuyện đùa. Nhớ lại tiểu thư vừa rồi còn tìm cách tự vẫn, nàng lập tức
hô to gọi nhỏ đáng động Nguyễn phủ từ trên xuống dưới. Nguyễn lão gia
chỉ huy toàn bộ gia đinh và nha đầu trong phủ, gần như muốn lật tung tòa nhà để tìm người. Tìm mãi cũng không thấy bóng dáng người đâu, cuối
cùng đành bất đắc dĩ sai gia nhân lặn xuống ao sen lần mò…vốn nghĩ không thể tìm được người còn sống, Nhị di nương thuyệt vọng khóc ngất vài
lần.
Đương vào lúc đó A Phúc chạy vội vào. Vừa hiểu rõ duyên cớ liền mau chóng báo lại: “Lão gia, phu nhân, Nhị di
nương đừng lo lắng. Tam tiểu thư và Đại thiếu gia đang ở ngay bên ngoài
phủ.” Cuối cùng một câu nói đem mớ hỗn độn này làm dịu xuống.
Nguyễn Nhược Nhược và Nguyễn Nhược Long
vừa vào phủ đã trực tiếp bị dẫn tới đại sảnh, nơi này đã trở thành cục
diện “tam đường hội thẩm”.
“Nhược Nhược, nửa đêm canh ba ngươi hà cớ gì lại xuất phủ? Chân tại sao bị thương?”
Nguyễn Nhược Nhược quan sát người có
gương mặt trắng, thân mặc đoản bào bảo lam đang nghiêm mặt lên tiếng.
Không cần phải nói, vị này nhất định là Nguyễn phủ nhất gia chủ Nguyễn
Thừa Âm – Nguyễn lão gia rồi, mỹ phụ nhân thần thái phong du đang ngồi
bên cạnh ông ta hẳn nhiên là Nguyễn phủ đương gia phu nhân Thôi thị. Bên phải thấp hơn là hai chiếc ghế, một người lệ vẫn ướt đẫm mi là Nhị di
nương, thiếu phụ trẻ tuổi hơn và xinh đẹp kia ắt là Tam di nương Hà thị
rồi. Cuối cùng bên trái là mỹ nhân mập Nhược Phượng – Nguyễn gia nhị
tiểu thư, lúc này vẻ mặt nàng ta nhìn có chút hả hê. Xem tình hình thì
đây nhất định là “hội nghị gia đình” của Nguyễn phủ, tạp nhân rỗi rảnh
ngồi chờ ở bên ngoài.
Có chết thì cũng chỉ một đao, nàng cũng
không úp úp mở mở mà nói thẳng: “Ta leo tường đi ra ngoài.” Lý do thì
rất dài dòng, không nói cũng chẳng sao.
Mọi người nghe thấy đều hớp phải một ngụm lãnh khí, ngoại trừ Nguyễn Nhược Long vì ban nãy hắn cũng đã nếm qua sự kinh ngạc này rồi.
“Nhược Nhược, đừng nói năng lung tung, ngươi thế nào lại đi leo tường chứ?” Nhị di nương thanh âm ngẹn ngào nói.
Nguyễn lão gia chú ý, “Hừ, thân thể ngươi hư nhược như vậy sao lại có thể leo tường? Ta đây một chữ cũng không thể tin được”
“Phụ thân, Tam muội đúng là đã trèo tường đi ra ngoài, con tận mắt nhìn thấy.” Chớm thấy Nguyễn lão gia đang định nói gì, Nguyễn Nhược Long nhanh miệng cướp lời, lên tiếng.
Mọi người trong phòng lại nuốt thêm một
ngụm lãnh khí, hai bên nhất thời chỉ nhìn nhau. Một hồi sau Nguyễn lão
gia mới mở miệng: “Ngươi làm sao có thể leo qua bức tường đó?”. Sự kinh
ngạc đi kèm quá nhiều nghi vấn.
“Leo tường không phải là đơn giản quá
sao!”, Nguyễn Nhược Nhược đáp, khẩu khí hùng hổ, “Chuyện này có khó khăn gì, tại cửa sau có nhiều tạp vật, nữ nhi để bọn chúng chất chồng lên
nhau thành một đống, hướng trên đầu tường đạp phóng lên rồi từ đầu tường nhảy xuống là OK —— không phải, là..được.” Nà