
g. Nàng la oái lên một tiếng rồi ngã xuống.
Hán tử kia vội vàng đỡ lấy nàng, “Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ vào chân trái, thở ra khí lạnh: “Có…chân của ta đau quá a!” Đau đến muốn chảy nước mắt.
Chỉ là…hán tử kinh ngạc đích nhìn thấy
phía dưới “váy lửng” của nàng, một đôi chân ngọc trắng noãn mãnh khảnh,
dưới cùng là hai chiếc tú hài nho nhỏ khiến hắn hoảng sợ đến độ trợn
tròn hai con mắt, nào dám đụng vào nàng. Trong lúc nhất thời chẳng biết
phải làm sao thì lúc này truy binh đã đuổi đến.
Công tử ca hiển nhiên là chạy không tốt
bằng nàng, cắm đầu chạy một hồi đã thở hồng hộc, lảo đảo ngừng bước, cả
người khom xuống nhưng vẫn chăm chăm nhìn Nguyễn Nhược Nhược, đôi mắt lộ vẻ khó tin: “Ngươi…Ngươi tại sao có thể chạy nhanh như vậy, còn muốn
chạy đi đâu hả?”
Nếu được thì Nguyễn Nhược Nhược muốn chạy thẳng trở về thế kỷ hai mươi mốt. Dĩ nhiên là không có khả năng, vất vả lắm mới chạy đến được nơi này thì lại bị hai tên không rõ lai lịch đuổi kịp, đúng là xui xẻo mà. Giờ đây chân đã bị thương thế này rồi, làm sao thoát thân đây?
“Ai cần ngươi quan tâm? Ta cũng đang muốn hỏi xem ngươi tại sao lại đuổi theo ta?” Nguyễn Nhược Nhược có chút
giận dữ, những tưởng rằng sẽ thuận thuận lợi lợi thực hiện kế hoạch bỏ
trốn, nào ngờ lại bị hai nam nhân này sắp sửa phá hỏng đến nơi, còn hại
nàng bị thương ở chân, giờ biết phải làm sao đây, nơi nào cũng không đi
được.
Hán tử đứng đỡ Nguyễn Nhược Nhược đứng
một bên liền nhìn nàng một chút, lại chuyển sang nhìn vị công tử kia,
ngẫm nghĩ một chút liền chính khí hiên ngang mở miệng: “Vị công tử này,
ngươi đuổi theo vị cô nương này phải chăng có ý đồ bất chính?”
“Đúng nha! Trong đầu ngươi có ý niệm xấu
đúng không? Vị…tráng sĩ này, ngươi nhất định phải cứu ta à nha.” Có anh
hùng đứng ra cứu mỹ nhân, Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ thuận nước đẩy
thuyền giả vờ yếu đuối, làm cho người ta ra mặt thay nàng.
“Ngươi nói xằng gì vậy!” Công tử ca lớn
tiếng, ánh mắt trừng trừng, quay sang hán tử kia nói, “Ta làm sao lại có ý đồ bất chính với nàng? Nàng là muội muội của ta.”
Rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược,
“Tam muội, ngươi không nên giả bộ không nhận ra ta. Nói, nửa đêm canh ba lấm la lấm lét từ đầu tường nhảy ra là muốn đi đâu?”
Nguyễn Nhược Nhược ngây ra, thì ra vị
công tử này chính là Nguyễn phủ đại thiếu gia Nguyễn Nhược Long, huynh
trưởng của nàng. Vậy mà suýt chút nữa nàng còn muốn đổ tội danh “ý đồ
bất chính” lên người y để thoát thân, nào ngờ đại thủy cuốn trôi Long
vương miếu, thành ra người một nhà mà không nhận ra người nhà.
Nguyễn Nhược Nhược cúi thấp đầu, không
nói lời nào. Còn có thể nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo: Nguyễn đại
thiếu gia, ta không phải là giả bộ không nhận ra ngươi, là ta thật sự
không biết ngươi.
Nàng thất thanh kêu khổ trong lòng, phải thu xếp như thế nào mới ổn đây!
Hán tử kia hiển nhiên cũng bị làm cho hồ
đồ, hai mắt hết nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược rồi lại dời qua Nguyễn
Nhược Long, nghi ngờ hỏi: “Cô nương, hắn…hắn thật sự là huynh trưởng của ngươi phải không?”
Nguyễn Nhược Nhược không biết phải làm sao. Thừa nhận? Hay là không thừa nhận? Nhất thời băn khoăn không chủ ý.
Nếu thừa nhận thì kế hoạch đào thoát
tuyên cáo thất bại hoàn toàn, bị tóm trở về Nguyễn phủ, lần sau muốn bỏ
trốn tuyệt đối không còn dễ dàng được như vậy. Không thừa nhận, cứ thử
nhìn tình huống trước mắt đi, một cái chân thì có thể chạy đi đâu chứ.
Là đi hay ở thì tốt hơn đây?
Trong lúc nàng tại nơi này vẫn còn do dự
thì Nguyễn Nhược Long đã hô to gọi nhỏ đứng lên, gọi đích danh nàng:
“Nguyễn Nhược Nhược, ta đang nói chuyện với ngươi nhá! Tại sao không lên tiếng?”
Ở một bên, gã thanh y gia nhân sau hồi lâu im lặng cũng lên tiếng: “Tam tiểu thư, người cùng về thôi”.
Nguyễn Nhược Nhược thật sự là nói không
ra lời, tràng diện đang giằng co thì cửa xe ngựa bên kia có một người
nhảy xuống. Hán tử vội vàng cúi người xuống, cực kỳ cung kính cúi đầu
gọi một tiếng: “Công tử.”
Trên xe ngựa xuống chính là một vị thiếu
niên trạc mười bảy mười tám tuổi, mi vũ hiên hiên, ánh mắt lấp lánh,
toàn thân toát ra một loại khí khái thanh hoa cao quý. Nửa đêm tại ngã
tư đường âm u, hắn một thân bạch y tựa như ánh trăng tỏa trên mặt nước,
lãng lãng thanh huy. Tự nhiên hấp dẫn tầm mắt của mọi người hướng nhìn
sang hắn.
Nguyễn Nhược Long liếc thấy một vị bạch y công tử phong thần như ngọc cũng liền ngẩn ra, lập tức hiểu lầm: “A,
Tam muội, ngươi…chẳng lẽ nửa đêm xuất phủ gặp gỡ tình lang?”
Nguyễn Nhược Nhược còn chưa trả lời thì
hán tử kia đã mang gương mặt giận tái: “Chớ nói hồ đồ làm tổn hại đến
danh dự công tử nhà ta”. Hiển nhiên công tử kia là chủ nhân tôn quý của
hắn.
Nguyễn Nhược Nhược cũng nhanh chóng làm
rõ mối quan hệ: “Không đúng, không đúng, ta căn bản không biết hắn.” Vừa nói vừa tiếc nuối trong lòng, thiếu niên này chân chính là “phu quân
như ngọc”. Nếu quả thật như ngươi nói ta nửa đêm leo tường vì vụng trộm
với tình lang thì đây đích thị là một chuyện tốt rồi. Đáng tiếc là không phải.
Vị bạch