XtGem Forum catalog
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323383

Bình chọn: 9.5.00/10/338 lượt.

y công tử anh mắt lóe sáng mang

theo vài phần ý dò xét Nguyễn Nhược Long, rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, đột nhiên ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác, cất tiếng hỏi: “Cô

nương tại sao không cài áo?”

Gì? Nguyễn Nhược Nhược nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nhược Long đột nhiên tỉnh ngộ, hắn một bước

tiến đến bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, gạt hán tử đang đỡ nàng ra rồi tự

bản thân đón lấy nàng, bàn tay sột soạt một hồi, đem chiếc váy rộng xắn

cao của nàng kéo xuống che kín đôi chân như ngọc.

“Tam muội, ngươi tại sao lại đem váy cột thành như vậy?” Nguyễn Nhược Long kinh ngạc.

Nguyễn Nhược Nhược sợ run, nói như mếu: “Không như vậy thì làm sao leo tường a!”

“Nửa đêm canh ba ngươi làm gì mà leo

tường a?” Nguyễn Nhược Long vừa kinh vừa giận. “Lại nữa, ngươi làm sao

có thể phóng qua bước tường cao đó? Bình thường ngươi nhiều bệnh, đi vài bước đã chao đảo, bị gió thổi một chút là bệnh suốt ba ngày, làm sao mà có thể leo tường? Ngươi…” . Nói đên đây hắn thực sự không biết phải làm sao nữa.

Tên thanh y gia nhân ở một bên lên tiếng: “Tam tiểu thư, ta mới vừa rồi thấy người leo tường, còn giật mình ngỡ là có trộm.”

Người trước với người sau tương phản to

lớn như thế, nàng nhất thời không cách nào giải thích rõ. Nguyễn Nhược

Nhược đành phải tránh nặng tìm nhẹ mà đáp, “Đại ca, ta cũng là không có

cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này. Ngươi cho rằng

ta nguyện ý nửa đêm canh ba đi leo tường a!”

Nguyễn Nhược Long còn chưa kịp hỏi duyên

cớ thì bạch y công tử nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên lắng nghe liền mở miệng trước. “Xem ra hai vị quả nhiên là huynh muội, giờ phút này tại

hạ có chuyện nhà nên không thể ở lại được. Xin cáo từ!” Nói xong liền

xoay người muốn lên xe rời đi.

“Khoan đã”, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng mở miệng gọi hắn lại.

Bạch y công tử nghe gọi dừng lại, “Cô nương còn có chuyện gì không?”

“Dĩ nhiên, ngươi nghĩ cứ như vậy mà bỏ đi được hả! Nhờ ngươi ban tặng mà chân của ta bị thương rồi nè. Ngươi

không thể bỏ mặc ta được!” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa kéo váy lên,

mang vết thương chỉ rõ để hắn khỏi bảo nàng đây bịa đặt. Nếu không phải

bản thân đang ở cổ đại, nàng nhất định sẽ tóm lấy hắn mà lôi đến bệnh

viện, kiểm tra cá nhân tổng quát, chụp X quang, chụp CT…Tóm lại là kiểm

tra toàn diện một lần để tránh lưu lại hậu hoạn về sau. Tiếp đó sẽ căn

cứ trên kết quả kiểm tra mà bắt hắn bồi thường. Ở tại nơi này mà muốn

kiểm tra toàn thân thì đúng là phi thực tế, nhưng bắt hắn bồi thường

tiền thuốc thang thì còn có thể. Nhìn chiếc xe ngựa sang trọng kia đi,

vị công tử này ắt cũng phải thuộc loại có tiền, nàng phải bắt hắn bồi

thường ngân lượng rồi mới buông tha cho đi. Hắn nửa đêm “đánh xe tông

người” nhất định là hành động bất lương rồi, Nguyễn Nhược Nhược khảng

khái nghĩ vậy.

Đôi chân ngọc nho nhỏ cùng với mắt cá

chân trắng noãn tinh xảo dưới váy như phát sáng, nhưng ngay lập tức bị

Nguyễn Nhược Long một lần nữa che kín lại. Hắn tức giận bộc phát: “Tam

muội, ngươi hồ đồ rồi hả, nữ nhi sao lại có thể tùy tiện để người khác

thấy chân mình!”

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn ở đây giáo huấn một câu mới phát hiện hành vi của mình có chút không phù hợp. Nàng thân đang ở một quốc gia cổ đại nhiều quy củ “bó tay bó chân”, nhất định lúc nào cũng phải nhắc nhở mình “nhập gia tùy tục” mới được!

Bạch y công tử đem Nguyễn Nhược Nhược

đánh giá cao thấp một phen rồi nói: “Tại hạ xem ra thương tích của cô

nương cũng không có gì đáng ngại, chi bằng nàng cứ…về phủ nghỉ ngơi

trước? Hãy để lại địa chỉ phủ thượng, ngày mai ta sẽ phái người đến tận

cửa, thứ nhất là vì cô nương chữa thương, thứ hai dâng lễ vật đền bù vì

đã làm cô nương kinh sợ”

Lời này nghe rất tốt, chẳng qua là…Nguyễn Nhược Nhược nói thẳng không hề kiêng kỵ: “Nếu bây giờ để ngươi rời đi,

ngày mai lại không đến thì ta làm sao bây giờ? Thậm chí cũng không biết

ngươi tên gì, nhà ở đâu, ta phải đến nơi nào mới tìm được ngươi chứ!”

Lời nói quả thật rất không khách khí, đôi mày bạch y công tử có chút chấn động, nhưng rất nhanh chóng trở lại an

tĩnh như nước, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như băng: “Tại hạ họ Lý tên Hơi, tự Khinh Thiên, nhà tại An Vương phủ phía tây Trường An hoàng

thành. Cô nương có thể yên tâm được chưa?”. Lời nói ẩn chứa hàm ý không

hài lòng.

Nguyễn Nhược Nhược nghe những lời này vẫn còn chưa phát giác ra thì Nguyễn Nhược Long đứng một bên sắc mặt đại

biến, vội vàng chắp tay thi lễ: “Nguyên lai là Tĩnh An vương thế tử. Xá

muội tuổi nhỏ, không hiểu lễ nghi nên có nhiều mạo phạm, xin tiểu vương

gia thứ tội.”

Tĩnh An vương thế tử, Tiểu vương gia,

Nguyễn Nhược Nhược ánh mắt trợn tròn, “Nửa đêm tông xe” không ngờ lại

chính là một vương tử nha! Không nghĩ vừa đi tới cổ đại ngày thứ nhất đã có duyên gặp gỡ một vị vương tử. Nguyễn Nhược Nhược một mặt không che

giấu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vị tiểu vương gia này, một mặt

thầm nghĩ trong lòng: nếu ở đây mà có một cái máy ảnh thì tốt biết bao,

ta sẽ chụp một tấm ảnh rồi cầm trở về thế kỷ hai mươi mốt cho người ta

chiêm