
hau theo gió Trường An mà thổi đi khắp nơi rồi bị miệng lưỡi thế gian
nhai đi nhai lại. Ngay cả những nha hoàn đi chợ mua thức ăn cũng bị ngăn cản lại để ngóng tin tức. Họ quả thật rất tò mò về bộ dáng cũng như
tính tình của vị Tam tiểu thư này…thậm chí còn hận không biết nàng mỗi
đêm rời gường đi mao xí mấy lần. Nhóm người này nhàm chán rỗi rãnh, quả
thực là một đội chuyên đi săn tin giật gân của đời Đường. Những nha hoàn tính tình vốn ôn hòa cũng bị làm phiền đến nổi điên lên, đem vài trứng
gà đập vào họ mới có thể thoát thân.
Nguyễn Nhược Long còn phiền phức hơn, lúc bận rộn thì không nói, rảnh rỗi một chút là dứt khoát chạy tới giễu cợt Tam muội của hắn, “Hôm nay trong thành Trường An này không ai là
không biết tên tuổi của Nguyễn gia Tam tiểu thư nha.”
Hắn mới đầu nghe nói Nguyễn Nhược Nhược
“hôn môi cứu người” quả thật là kinh hãi, một hồi lâu cũng không nói
được nửa lời. Những sau khi phục hồi tinh thần liền phán cho nàng một
câu “Tam muội đúng là bậc nữ trung trượng phu” làm cho Nguyễn Nhược
Nhược vừa vui mừng vừa cảm kích. Ở tại đời Đường vốn coi trọng gia giáo
lễ nghi này, đối với hành động của nàng không hề chê trách bất quá chỉ
có hai người, một người là Ngọc Liên Thành, người còn lại chính là
Nguyễn Nhược Long. Có hai người này nàng xem như được an ủi rồi.
Nghe Nguyễn Nhược Long trêu ghẹo mình,
Nguyễn Nhược Nhược cười khổ không dứt. Nàng e rằng bây giờ ở Trường An
thành này không người nào là không biết đến tên của nàng, đến cả Ngọc
Liên Thành cũng có nguy cơ “cam bái hạ phong”. Chỉ vì một sự kiện như
thế này khiến nàng bỗng trở nên nổi tiếng, thật không khác gì các diễn
viên thời hiện đại dùng scandal để đánh bóng tên tuổi của mình.
“Đại ca, ngươi chớ có giễu cợt ta nữa. Ta đây…thanh danh cũng không có cái gì tốt đẹp, phải nói là “con sâu làm
rầu nồi canh”, đối với những loại sự tình này…người người đều la đánh”
“Người người đều la đánh thì đã sao, có nhiều chuyện không được chấp nhận bởi vì người có thể hiểu được quá ít.”
Nguyễn Nhược Long lần này rỗi rảnh tới
nói chuyện lại khiến Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh ngạc vạn
phần. Nhịn không được, nàng giơ ngón tay cái lên khen ngợi, “Đại ca, cao minh, thật sự cao minh nha.”
Hai huynh muội đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì nha hoàn Mai Nhi theo hầu bên cạnh Nguyễn phu nhân xông vào.
Nàng ta thở hồng hộc nói: “Tam tiểu thư, lão gia phu nhân mời người
nhanh đến tiền sảnh”.
“Tại sao chạy vội vã như vậy?”, Nguyễn Nhược Long nhướn mày, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tĩnh An vương phi và Tĩnh An vương thế tử đến phủ”
***
Tiền sảnh nửa phòng đầy ắp người, ai nấy
đều im lặng trong thanh bình. Ở vị trí quan trọng nhất có hai người đang ngồi. Một người chính là Tiểu vương gia Lý Hơi, gương mặt tuấn mỹ, mi
tĩnh như sơn thủy không một gợn sóng mà chỉ có nét trong trẻo lạnh lùng. Ánh mắt của hắn phiêu hốt, giống như bạch hạc cao cao tại thượng không
đoái hoài tới bất cứ chuyện gì.
Người ngồi bên cạnh là một mỹ phụ phu nhân mặc cung trang, khí khái cao quý vô cùng. Đây chính là Tĩnh An vương phi.
Nguyễn gia phu phụ ngồi bên dưới phụng
bồi, hai vị di nương và Nguyễn Nhược Phượng đều yên lặng đứng bên phải
họ. Nguyễn Nhược Long và Nguyễn Nhược Nhược bước vào sảnh, trước tiên là hướng Vương phi và Tiểu vương gia hành lễ vấn an. Nguyễn Nhược Nhược
không am tường lễ tiết đành bắt chước động tác của Nguyễn Nhược Long, lễ nghi cuối cùng cũng chu toàn.
Sau khi hành lễ xong, Tĩnh An vương phi
gọi Nguyễn Nhược Nhược đến bên cạnh, đem nàng cao thấp tinh tế đánh giá
một hồi rồi quay sang Nguyễn lão gia nói: “Quả là một tiểu cô nương
thanh tú”.
Nguyễn lão gia sợ hãi nói: “Không dám không dám, tiểu nữ vụng về, vương phi quá khen.”
Tĩnh An vương phi hướng Nguyễn Nhược
Nhược nói: “Đứa bé ngoan, ngày ấy Hơi Nhi nhà ta bị đuối nước may nhờ có ngươi cứu giúp. Ta cố ý đến đây là để nói với ngươi một lời tạ ơn.”
“Vương phi người quá khách khí rồi, Tiểu
vương gia là vì cứu hai tiểu đệ của ta nên mới không cẩn thận đuối nước. Ta cứu hắn cũng là chuyện phải làm, không phiền người tự mình đến cửa
nói lời cám ơn đâu.” Nguyễn Nhược Nhược sảng khoái nói.
“Hài tử ngoan, giúp người không đòi trả
ơn. Chẳng qua là…việc ngươi cứu người không giống với việc hắn cứu
người.” Tĩnh An vương phi nhấn mạnh ba chữ “không giống với”, vừa nói
vừa nhanh mắt liếc nhìn người ngồi ngay bên cạnh. Lý Hơi né tránh ánh
mắt của nàng, gương mặt tuấn tú điểm chút hồng, đôi mi thoáng cau lại.
Vương phi không lộ sắc mặt gì lại đem ánh mắt thả lại trên người Nguyễn
Nhược Nhược, “Hài tử ngoan, ngươi thân nữ nhi, cứ như vậy mà cứu sống
người…quả thật là làm khó ngươi rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược suýt nữa đã thốt ra
“Không làm khó gì hết, thật ra ta chẳng sao cả”, may là lời vừa đến cổ
họng liền cảnh tỉnh lại, nàng nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhìn trong mắt của vương phi cũng có điều khó nói.
Tĩnh An vương phi vừa liếc mắt nhìn Lý
Hơi, mặt hắn bây giờ đã đỏ ửng nhưng đôi mi không nhịn được mà cau lại
ba phần. Một chút trầm ngâm, nàng hướng sang Nguyễn Như