
i
vẻ. Vô luận thế nào, để nhị di nương mẫu tử các nàng có danh phận cao
quý hơn mình cũng không thể gọi là chuyện vui được. Tam di nương cũng
thực tâm thực ý nói vài câu: “Nhược Nhược, cơ hội tốt như vậy không có
nhiều, ngươi lại bỏ lỡ, sau này muốn kiếm một mối tốt như vậy nữa e là
cũng khó khăn…” Nàng ta nói chưa chính xác, đâu chỉ là khó khăn như vậy
thôi,….chỉ sợ rằng không còn bất cứ nhà nào nữa kìa.
Nhị di nương nước mắt tuôn như mưa,
“Nhược Nhược, ngươi tại sao lại cự tuyệt? Vương phủ cầu hôn, ngươi tại
sao lại cự tuyệt a.” Nói đi nói lại cũng là mấy câu như thế.
Hạnh Nhi tiếc nuối: “Tiểu thư, Tiểu vương gia lớn lên anh tuấn a, một lang quân tốt như vậy tại sao người lại cự
tuyệt, thật là tiếc mà.” Nha đầu kia không hề ganh tị mà chỉ một mực
than tiếc cho nàng.
Chỉ có Nguyễn Nhược Long cùng một trận
tuyến với nàng, “Tam muội, cự tuyệt cũng tốt. Ta xem tên Tiểu vương gia
kia là không tình nguyện, chắc chắn hắn bị vương phi ép buộc tới đây.
Ngươi nếu gả cho hắn làm trắc phi…chỉ sợ mỗi đêm muội phải cô đơn phòng
trống.”
Có một vị ca ca hiểu người hiểu chuyện
như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đối với đời Đường này phá lệ sinh một tia
hảo cảm. Nếu cùng với Nguyễn Nhược Phượng so sánh, Nguyễn Nhược Long
đích thị là ca ca tốt. Tại sao hai người cùng một bụng mẹ sinh ra lại
khác nhau tới như vậy chứ?
Ngọc Liên Thành đã một lần đến Nguyễn
phủ, Nguyễn Nhược Phượng như hình với bóng bám theo hắn, hận không thể
sinh trưởng trên người hắn mới phải. Nguyễn Nhược Nhược thấy có khách
đến liền nhanh chân chạy về phòng, thật sự không chịu được mớ phép tắc
lễ nghi này. Không nghĩ tới mà nàng cũng không biết tại sao Ngọc Liên
Thành lại thi hành kế “thoát xác”, dứt khỏi Nguyễn Nhược Phượng rồi một
mình đi tới khuê phòng của nàng.
Hạnh Nhi vừa thấy biểu thiếu gia tới liền vội vàng châm trà cho hắn. Nguyễn Nhược Nhược thấy nàng ta mặt đỏ ửng,
cổ tay mềm nhũng, chăm chú rót trà, rót trà, rót trà…Mắt thấy chén trà
cũng đã sắp đầy tràn ra rồi, đúng là hết nói. Đây là trà môn tử nha!
Cũng giống như cõi lòng của thiếu nữ vậy, sóng dạt mênh mông, tình quá
sâu chén quá cạn, như thế nào mà đơm bông kết trái được đây?
Nguyễn Nhược Nhược không thể không nhắc
nhở nàng, “Hạnh Nhi, tràn rồi kìa.” Nàng ta mặt đỏ đến tận cổ, đặt bình
trà một bên rồi chạy đi mất. Ngọc Liên Thành gặp phải tình huống như thế cũng không trách, coi như không thấy gì hết.
“Tam biểu muội, ta nghe nói Tĩnh An vương phủ muốn cầu hôn?”, Ngọc Liên Thành theo thói quen nở một nụ cười.
Nguyễn Nhược Nhược liếc hắn một cái rồi vội vàng chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn lâu. Ngoài cửa sổ trăm hoa đua nở, xuân sắc
vạn phần, nhưng nụ cười của hắn so với xuân quang còn tươi sáng hơn. Nếu nhìn lâu một chút chỉ sợ…xuân tâm manh động. Nguyễn Nhược Nhựơc mỗi lần gặp là một lần hiểu ra tại sao vô số thiếu nữ ở Trường An thành lại
diễn trò “Khuynh thành chi mến” . Mị lực của hắn khiến cho không người
nào có thể chống đỡ, nhất là lúc mỉm cười. Giống như thi triển “Hút tâm
đại pháp” khiến cho vô số thiếu nữ Trường An thành đánh mất trái tim vì
hắn. Nguyễn Nhược Nhược hết sức trân quý trái tim của mình, không muốn
bị mất đi dễ dàng như vậy. Hơn nữa cũng không muốn nhận được kết quả vô
tình “ngã dục phó tâm dư minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu cừ câu”
(Ta muốn mặc tâm mình cho trăng sáng, mong được vầng trăng kia chiếu
sáng).
“Biểu ca, chuyện này ngươi cũng biết à?” Nguyễn Nhược Nhược không đáp mà hỏi ngược lại.
“Lòng hiếu kỳ người người đều có, nhất là khi biểu muội ngươi lại cự tuyệt. Hôn sự với Vương phủ là vinh diệu
không biết bao nhiêu thiếu nữ mơ tưởng xin cầu. Biểu muội tại sao từ
chối, ta cũng rất muốn nghe một chút nguyên do.” Hắn nói chuyện cũng rất sảng khoái, nói thẳng vào ý chính.
“Nguyên do rất đơn giản. Ta chỉ là…Một –
không chấp hôn nhân cưỡng ép, Hai – không nhận cùng tam thê tứ thiếp.”
Ngươi sảng khoái ta cũng sảng khoái, Nguyễn Nhược Nhược nói thẳng không
giấu diếm.
“Đây cũng là điều bình thường, biểu muội, hai điều kiện ngươi không chấp nhận này chính là thiết luật nam cưới nữ gả hơn trăm ngàn năm qua.”
“Ai nói là thiết luật? Coi như là thiết
luật, sẽ có một ngày thiết luật tự nhiên thay đổi.” Nguyễn Nhược Nhược
nói xong trong lòng tin mười phần. Nàng đương nhiên tin tưởng mười phần, ở thế kỷ hai mươi mốt việc “nam cưới nữ gả” này sớm đã bị đào thải, thứ thiết luật này cơ bản không còn tồn tại.
Ngọc Liên Thành không nói, nhìn nàng hồi
lâu mới từ từ mở miệng: “Biểu muội, ngươi có thật là Nguyễn Nhược Nhược
ta biết trước đây không?”
Bụng Nguyễn Nhược Nhược nhảy thót lên một cái, không khỏi nhìn vào hắn sẵn giọng: “Biểu ca, mong ngươi chỉ giáo
cho, ta chỗ nào không phải là ta?”
“Ngươi đúng là ngươi, nhưng ngươi cũng
không phải là ngươi. Ngươi là ai, ai là… ngươi? Ta vẫn chưa rõ”, Ngọc
Liên Thành vừa nói vừa gõ nhịp lên bàn, bên môi nỏ ra nụ cười thâm thúy. Nụ cười kia giống như mạng lưới thôi miên, tâm trí một khi bị nó bủa
vây đừng mơ tưởng trốn ra được. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nh