
ìn chỗ
khác, âm thầm hoảng sợ. Vừa e sợ mị lực khó có thể ngăn cản của hắn, vừa lo lắng hắn nhạy cảm nhìn thấu tâm tư kín đáo của nàng. Ngọc Liên Thành không phải là đồ bỏ đi nha. Ai nói xinh đẹp thì không đi cùng với trí
tuệ, một nhân vật vừa vô cùng xinh đẹp vừa cực kỳ trí tuệ đang ở đây
nè.
Nguyễn Nhược Nhược có tâm ma, không dám
cùng hắn dây dưa đến vấn đề này nữa, vôi vàng cầm chừng mà nói: “A, biểu ca, tại sao Nhị tỷ tỷ không đi theo bên cạnh ngươi, ngươi làm sao mà
dứt khỏi nàng được vậy?”
“Sơn nhân tự có diệu kế.”
“Cái gì diệu kế? Nói ta nghe một
chút…được không?” Nguyễn Nhược Nhược tò mò vạn phần. Nàng biết Nguyễn
Nhược Phượng bám dính Ngọc Liên Thành như keo dán sắt, thậm chí là như
nam châm trái dấu cực đại, dính vào rồi là đừng hòng lôi ra được.
“Nếu như ta nói…ta đã dùng mười tám thần
công lực đem nàng đánh văng ra, ngươi tin hay không tin?” Ngọc Liên
Thành nói rồi bật cười.
Nguyễn Nhược Nhược cười gật gù như chim
bồ câu, “Tin tin tin, ngươi…trước hết dùng mười tám thần công lực đánh
văng nàng, sau đó thi triển Thảo thượng phi khinh công bay đi cho nên
nàng ta đuổi không kịp ngươi. Biểu ca, chắc ta nên đổi cách xưng hô gọi
ngươi là Ngọc thiếu hiệp!”
“Không bằng ngươi đổi giọng gọi thẳng tên của ta, gọi biểu ca không cảm thấy không được tự nhiên sao?”
Lời này đâu chỉ có ý như vậy, Nguyễn
Nhược Nhược cười khan nói: “Tại sao lại không được tự nhiên chứ, hay là
ta gọi ngươi biểu ca tốt nha.”
Ngọc Liên Thành trở giọng bình thường,
quay về đề tài ban nãy. “Thật ra…ta né Nhị biểu muội rất dễ dàng, bất
quá chỉ cần hơi để lộ ra ý muốn ăn chút điểm tâm, nàng ta lập tức tự cáo lui, hớn hở đi xuống phòng bếp.”
Đúng là một biện pháp đơn giản nhưng vô
cùng hiệu quả, những cũng chỉ hắn mới có thể áp dụng được thôi. Nguyễn
Nhược Nhược không nhịn được bật cười, “Đây là tự nhiên rồi. Chỉ cần
ngươi Ngọc đại công tử nói một câu, đừng nói là xuống bếp, cho dù có
phải đi trên nước hay bước trên lửa thì Nhị tỷ cũng sẽ vui vẻ thực hiện
ngay.” Sức mạnh của ái tình rất đáng sợ, những vẫn chưa đáng sợ bằng sức mạnh của tình yêu đơn phương.
Ngọc Liên Thành nâng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, cứ như vô tình mà nói ra: “Vậy…Tam biểu muội, ngươi thì sao?”
“Ta?!” Nguyễn Nhược Nhược bị hỏi làm cho
sửng sốt, “Biểu ca, những thiếu nữ ngã dưới trường sam của ngươi rất
nhiều…rất nhiều rồi, buông tha cho ta đi, riêng ta thì không cần đếm gộp vào.”
Ngọc Liên Thành để chén trà xuống, than
nhẹ một tiếng. “Ta nhớ kỹ Tam biểu muội trước kia, chỉ vì ta thuận miệng nói ra muốn uống trà pha bằng tuyết hứng trên lá thông, nàng liền giữa
đêm đông giá rét tự mình chạy đến thành tây, dưới gốc cây tùng hứng đầy
ba bình châm tuyết, sau khi trở lại phủ liền ngã bệnh nặng một thời
gian. Dường như hiện tại ta vô phúc không được Tam biểu muội ưu ái như
vậy nữa.”
Cái gì, Nguyễn Nhược Nhược tiền nhậm lại
còn làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này sao? Vốn thể chất yếu đuối
lại giữa trời đông giá rét chạy đi thu cái gì tùng châm tuyết, thật là
muốn chết mà? Nhưng những lời này nàng chỉ phỉ nhổ trong lòng không dám
nói rõ, mặt ngoài còn phải hướng Ngọc Liên Thành cười thành một đóa hoa, “Biểu ca, nếu ngươi còn muốn uống thứ trà pha tuyết gì gì này thì cứ
nói ta một tiếng, ta sẽ…tìm mấy thùng về cho.”
Ngọc Liên Thành cười thâm sâu. “Đa tạ Tam biểu muội thịnh tình như trước, chỉ e là tùng châm tuyết năm nay không
giống tư vị năm ngoái nữa rồi.”
Lời nói có ngầm ý bên trong, từng chữ
từng chữ như đánh vào Nguyễn Nhược Nhược. Nàng cơ hồ không còn chống đỡ
được thì thật may ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi của Nguyễn Nhược
Phượng. “Liên Thành biểu ca, Liên Thành biểu ca.”
Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Biểu ca, Nhị tỷ tỷ gọi ngươi kìa, chắc là điểm tâm ngươi thích ăn đã chuẩn bị xong rồi đó.”
“Xem ra lần sau phải nhớ kiếm loại điểm tâm phức tạp hơn một chút để làm phiền Nhị tỷ của ngươi rồi.” Ngọc Liên Thành cười nói.
“Nhờ cậy ngươi rồi, biểu ca. Ngươi đứng
dậy ra ngoài kia đón nhanh lên một chút, đừng để Nhị tỷ thấy ngươi ở chỗ của ta.” Nguyễn Nhược Nhược đuổi khách thẳng thừng.
“Sợ nàng ta không cao hứng ?” Ngọc Liên Thành tâm tư lấp lóe.
“Đúng nha! Sợ nàng ta không cao hứng trút giận lên đầu ta. Ngươi cũng biết vóc người nàng gấp hai lần vóc người
của ta, nếu bị ăn một cái tát thì ta đây đúng là không tiêu hóa nổi.”
Ngọc Liên Thành cười khẽ, “Nhược Nhược biểu muội, ta không cho là việc ta đến thăm ngươi lại khiến ngươi bị ăn tát.”
“Tuy là nói như vậy, những nếu có thể
tránh được chính diện xung đột thì ta tận lực né tránh. Ta không dự tính cùng Nhị tỷ ở cùng một nhà mà bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, hận không
thể ngươi ăn ta ta ăn ngươi. Nói như thế nào thì cũng là người nhà của
mình.”
Ngọc Liên Thành nghe vậy liền nhìn nàng
thật sâu, vừa lúc Nguyễn Nhược Nhược ngước lên, bắt gặp ánh mắt thâm sâu bí ẩn kia liền oanh một tiếng, cảm giác như đang quanh quẩn trong đường núi ngoằn ngèo, trong phút chốc nghĩ rằng mình đã lạc mất phương hướng. Muốn chết sao, nàng lập tức nhắc nhở chính mình