
u được cựu thần đặt bên cạnh mình không coi vào đâu, to gan lớn mật mà
lay lắc như thế. Vì thế, ngày qua ngày Túc Phượng con phượng hoàng bị lãng quên
này bình yên vô sự mà trưởng thành tiểu thư khuê các; bình yên vô sự gả cho An
Lăng Tiêu còn chưa phải là Vương gia; bình yên vô sự mà hạ sinh tiểu thế tử -
An Lăng Nhiên.
Mãi cho đến khi, một phong mật hàm
được đưa đến tay Lạc Diên đế.
Dựa theo những gì sau này Lệ Phi kể
lại, qua nhiều năm điều tra, tổ chức bí mật của Lạc Diên đế rốt cuộc cũng tra
được một chút manh mối: Mục vương phi rất có khả năng chính là hậu nhân của
tiền triều. Tuy chỉ là một chút dấu vết, cũng đã làm cho tấc lòng của Lạc Diên
đế đại loạn. Nếu như Túc Phượng là công chúa tiền triều, thời gian cũng qua lâu
rồi, nàng cũng đã an tâm gả làm vợ người, Lạc Diên Đế mắt nhắm mắt mở có lẽ
cũng đã cho qua; nhưng mà nàng lại sinh ra một đôi nam nữ, có con trai làm
người kế vị hợp pháp của Nhã Vân quốc, hơn nữa trong tay An Lăng Tiêu còn có
binh quyền khổng lồ…
Một đêm này, Lạc Diên đế hoàn toàn
mất ngủ.
Hậu quả không thể lường được! Lệnh
ám sát kẹp dưới cánh bồ câu đưa thư được thả đi, nhiễm đỏ cả con đường núi mà
điểu lão đầu và An Lăng Nhiên đi qua, đốt hết phủ viện nhà mẹ đẻ của Túc
Phượng. Túc Phượng được cứu, cả cha mẹ đều chết, An Lăng Nhiên cũng không thấy
bóng dáng.
Chuyện sau đó, cũng có thể đoán
được mang máng.
Mục vương phủ đau vì mất thế tử,
Lạc Diên đế tự cho là nguy tình đã được giải trừ, lại nhớ tới trước giờ An Lăng
thế gia nhiều thế hệ nguyện trung thành với triều đình, nghĩ tới tình nghĩa,
mắt nhắm mắt mở không quản đến chuyện thân phận của Túc Phượng nữa. Ai có thể
ngờ, An Lăng Nhiên được Tố Tâm cứu, giả ngây giả dại trở về Mục vương phủ. An
Lăng Tiêu từ đó càng giới nghiêm bảo vệ con trai, lại thêm An Lăng Nhiên hơn
mười năm trời giả hoàn toàn làm tên ngốc, Lạc Diên đế kỵ binh lực của An Lăng
Tiêu, lúc này mới tránh được rất nhiều đao quang kiếm ảnh.
“Binh bức dân phản a!” Đây là giải
thích hợp lý duy nhất mà tiểu ngu ngốc cho tôi.
Hắn nói, kỳ thật cả nhà bọn họ cả
một chút ý tứ tạo phản cũng không có. Đã nhiều năm như vậy, vốn cũng không có
loạn thần tặc tử hoặc tiền triều cũ trong tưởng tượng của Lạc Diên đế đến tìm
mẹ con bọn họ, nếu không phải ám sát lần đó, hắn thậm chí còn không biết trong
nhà còn có mật đạo, cũng càng không biết mình chính là Vương tôn tiền triều.
Trong này, có rất nhiều khuất tất.
Vốn là, Túc Phượng lành bệnh cũng
không tin con trai mình đã chết, nhưng lại không thể lộ liễu ra phủ, liền nhân
lúc trời tối ra mật đạo, gian nan lắm mới tìm được Tố Tâm, mẫu tử gặp lại,
đương nhiên kể chuyện này ra, lúc này mới có An Lăng Nhiên giả ngu hồi phủ.
Tôi nghe mà mồ hôi nhỏ giọt, “Nói
vậy, cha mẹ chồng sớm đã gặp Tố Tâm? Sớm biết ta là hàng giả?” Đáng thương cho
tôi ngày đó còn lo lắng không yên, ngày ngày đêm đêm đều thấy ác mộng, sớm biết
ngày hôm nay lúc trước cần gì phải?
Tiểu ngu ngốc gật đầu, “Ngày đó mẫu
thân dùng kế châm ngòi Trần hoàng hậu, để bà ta ở trên đại điện, làm trò cho
văn võ bá quan, rõ rành rành đem Ô bố Lạp Thác gả cho Huyền Nguyệt giao cho ta,
kỳ thật chính là muốn tìm đường lui cho sau này. Lạc Diên đế mặc dù hận mẫu tử
ta tận xương, nhưng vẫn khó tìm được cơ hội xuống tay, hơn nữa hắn cũng đã già,
lại nghĩ đến Hạp Hách chỉ là một nước nhỏ, không đủ sức làm loạn, nên mới đồng
ý ra chỉ.”
Tiểu ngu ngốc dừng một chút, lại
nói: “Hắn như vậy, thứ nhất là vì nhà mẹ đẻ Trần hoàng hậu quyền khuynh vua
dân, một câu của Trần hoàng hậu khiến cho triều đình cũng phải trở mình, Lạc
Diên đế chịu áp lực quá lớn nên không thể không đáp ứng việc hôn nhân này; thứ
hai, cũng chỉ sợ hắn cũng muốn dùng vị công chúa này xem thử ta là ngốc thật
hay ngốc giả, coi bộ là quyết định tốt.”
Tôi mở to hai mắt, “Vậy bây giờ
chàng bại lộ, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”
An Lăng Nhiên thản nhiên nhếch nhếch
khóe miệng, nói cứ như không có gì: “Cho nên, phản này, phải tạo!”
Nói đến chuyện này, tôi rất phân
vân, cũng đột nhiên có chút hiểu được tại sao ở trong mật thất, điểu lão đầu
nhất quyết không chịu rời đi. Lúc tôi với Nguyệt Nhi phá tường xông vào, An Lăng
Tiêu chính là đang tận tình khuyên bảo Túc Phượng mau chóng rời khỏi Lạc Vân
quốc, hội hợp với Vương Uyển Dung. Bởi vì trong chuyện này, bà ta mới chính là
cái gai trong mắt Lạc Diên đế, thịt trong cây đinh. Ai ngờ điểu lão đầu có nói
gì cũng không chịu rời đi, lúc này hai người mới tranh cãi hẳn lên.
Bọn họ chỉ nghĩ, mật thất này rất
bí mật, cho dù có ầm ĩ ngất trời cũng không có người thứ ba nghe thấy. Ai biết
được, không chỉ xuất hiện người thứ ba, mà còn có người thứ tư.
Tôi hơi kích động mà từ phía sau ôm
lấy lưng tiểu ngu ngốc, nói mấy câu xúc động nhất, buồn nôn nhất trong cuộc đời
này, tôi nói: “Tướng công, đừng bắt thiếp đi, thiếp muốn ở cạnh chàng. Sống
cũng được, chết cũng được, đều phải ở bên nhau”. Nói hết lời xong, tôi tự làm
mình run lẩy bẩy, toàn thân nổi cả da gà quần áo cũng không thoải mái.
Phản ứng đầu tiên của tiểu