
cung
trước?”
“Không cần! Ta đi cũng giống như sợ tội bỏ trốn, ta muốn xem thử rốt cuộc
là nàng ta bị bệnh gì?”
Mấy ngón tay của Trương Thế Nhân ở trên mạch của tôi khảy khảy, tôi rất
không hài lòng mà trợn mắt liếc ông ta, chỉ thấy đối phương vẻ mặt phấn khởi.
Ông ta thế này không phải đang chẩn bệnh, mà rõ ràng là chỉ sợ thiên hạ không
loạn, đến đây xem tuồng. Cái gì gọi là vật họp theo loài, người phân theo đàn,
ông ta cùng với Văn Mặc Ngọc thật sự có thể được coi là nhân tài!
Trại Nguyệt này, tôi cũng thật không biết nên nói gì cho tốt. Đừng nói là
tôi làm trò tự té xỉu trước mặt Túc Phượng, cho dù cô ta có đánh tôi, đường
đường là một công chúa có ai nào dám nói cô ta nửa câu không phải? Giờ Trại
Nguyệt còn ở lại đây, thật không hiểu cái gì mà an với tâm.
Trương Thế Nhân thu tay lại, tiểu ngu ngốc thấy thế, cũng không còn lòng dạ
nào để ứng phó với Trại Nguyệt, vội chạy tới hỏi: “Thế nào? Gần đây nàng ấy hay
bảo đau nhức xương sống, sắc mặt cũng không tốt”.
Túc Phượng cũng đứng dậy, thầm quan sát Trương Thế Nhân.
“Có phải là thân thể không được khỏe?”
Trương Thế Nhân trầm mặc, cuối cùng quét mắt về phía tôi, cung cung kính
kính mà hành lễ nói: “Chúc mừng Vương phi, chúc mừng tiểu thế tử, thiếu phu
nhân có thai”.
Bùm bùm.
Có sét đánh ngang giường, xíu nửa đánh tôi khét nghẹt.
Túc Phượng dựng thẳng mày liễu, gằn từng chữ: “Ngươi… nói… sao…”
Trương Thế Nhân làm việc thiện không nhường ai nhìn lại, cũng gằn từng chữ:
“Có… hỉ…”
“…”. Ta nói này đại ca, bộ ông không còn lý do nào khác để nói à? Thân thể
Tố Tâm không thể mang thai, ông không biết à? Có muốn lừa tiền cũng đừng xài
đại, tới chừng qua thêm mấy tháng, bụng của ta không lớn, ông không sợ bị An
Lăng Tiêu với Túc Phượng đánh chết hả?
An Lăng Nhiên đờ mặt, hiển nhiên cũng không tin nổi.
“Trương đại phu ông nói thật à?”
“Thật!” Trương Thế Nhân vô cùng kiên định.
Túc Phượng nhìn An Lăng Nhiên, lại nhìn nhìn sang tôi, con ngươi xoay tới
rồi lại xoay lui, không lên tiếng.
Trương Thế Nhân thấy mọi người bất động, tự mình ngồi xuống lấy bút kê đơn
thuốc: “Mấy tháng này vợ chồng phải phân phòng mà ngủ, kỵ đồ nguội, kỵ chua
cay, đi đứng cũng phải cẩn thận chút, vì là lần đầu mang thai chỉ sợ không được
bảo vệ tốt”. Vừa nói, lão nhân gia ông ta vừa ào ào như nước chảy mây bay lưu
loát sinh động viết lên giấy.
Hạ nhân trong phòng không rõ nội tình, đều vui mừng mà kêu la lên.
“Ông trời phù hộ, An Lăng phủ có hậu, A di đà phật! Bồ Tát phù hộ!”
“Ta đi báo cho lão gia!”
“Ta đi tìm bà đỡ!”
“Ta đi tìm vú em!”
“…” Từ từ đã, có ai còn nhớ tới tôi không, làm ơn nói cho tôi biết chuyện
gì đang xảy ra đi?
Trương Thế Nhân mở hộp gỗ, chỉ lo lấy mấy thứ gì đó nhét vào trong người An
Lăng Nhiên, “Tiểu thế tử đi phân phó hạ nhân đi nấu thuốc dưỡng thai đi chứ?”
Hàng lông mi tinh tế của An Lăng Nhiên nheo lại, không nhìn tới mấy thứ
trong ngực mình, “Trương đại phu, ông đừng… đừng có nói đùa chứ”.
Nghe vậy, Trương Thế Nhân giận dữ, thổi râu trừng mắt nói: “Tiểu thế tử có
ý gì? Hoài nghi y thuật của lão phu à?”
“Không phải, ta… thân thể của Liêm Nhi, ông, ông không phải là…”
Trương Thế Nhân lắc lắc người, đột nhiên trầm giọng nói: “Tiểu thế tử,
ngươi đừng trách lão phu nói khó nghe. Chẳng lẽ mấy ngày trước ngày nào ngươi
cũng leo tường vào nhà ta còn chưa đủ? Không nhớ là gặp người nào?”
“Khụ khụ!” Hai gò má đỏ bừng, tôi ở trên giường ngồi dậy, Vương mụ mụ thấy
thế, vội chạy tới đỡ lưng tôi, vừa kêu nha hoàn mang nước nóng tới. Ngoài miệng
còn nói lẩm bẩm: “Thiếu phu nhân đừng vội, có chuyện gì thì từ từ nói. Ai nha!
Cẩn thận chút ấy ối, đứa bé còn nhỏ dễ hỏng, sức khỏe ngài lại không tốt, nếu
không cẩn thận để rớt đứa bé ối thì làm sao bây giờ?”
Tôi đen mặt, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Túc Phượng nói: “Trương đại phu thứ lỗi, tiểu nhi thất lễ”. Dừng một chút,
mới gọi quản gia đến, nói: “Đưa thêm ba mươi lượng bạc nữa tới phủ Trương đại
phu để sửa tường”.
Khuôn mặt tuấn tú của An Lăng Nhiên cũng không biết khó coi đến đâu, vừa
nhìn trời vừa nói: “Vậy để ta đi gọi người bốc thuốc”.
Trương Thế Nhân vỗ vỗ vai hắn, “Nếu tiểu thế tử không tin, thì tìm thử mời
mấy thầy thuốc khác tới xem cho thiếu phu nhân xem.
Hơn nữa bây giờ thiếu phu nhân cũng đã tỉnh lại rồi, sức khỏe của ngài ấy
ngài ấy rõ hơn ai hết, tiểu thế tử không tin thì có thể hỏi thử”.
Nói xong, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía tôi, tôi đang nửa nằm ở
trên giường, nhất thời há hốc mồm, tôi? Ngước đầu nhìn Trương Thế Nhân, lão cáo
già kia đang cười tít mắt, không biết lão già này rốt cuộc muốn gì? Nhíu mày
nhớ lại lúc bắt mạch, con cáo già này cũng cười đến mi phi sắc vũ với tôi như
vậy, tôi mới chợt hiểu ra.
Trại Nguyệt ở đây, nếu tôi nói tôi có, cô ta còn có cơ hội đoạt tiểu ngu
ngốc sao? Hơn nữa, mấy ngày nay tiểu ngu ngốc vẫn khuyên tôi mau chóng rời khỏi
Lạc Vân quốc đi tị nạn, nếu tôi nói có thai, đi đường không tiện, lại lừa thêm
một chút, bắt hắn cưới tôi, gạo nấu thành cơm, không phải một hòn đá ném hai
chim sao.
Linh quang chợt