
lóe, tôi cảm kích liếc mắt nhìn Trương Thế Nhân một cái,
lập tức gật đầu, giọng nói vang boong boong.
“Đích thực có rồi”. Nói xong, lại cảm thấy đây không phải là giọng điệu mà
một phụ nữ có thai yếu mềm nên có, bèn ra vẻ xấu hổ nói: “Khụ, ta… nguyệt hồng
nương nương tháng này vẫn chưa thấy tới”.
Thẹn thùng cuối đầu, lại sờ cằm, tiểu ngu ngốc đã bước đến bên giường, nắm
tay của tôi kích động không thôi.
“Liêm Nhi, sao nàng không nói cho ta biết?”
Tôi chớp mắt, lại chớp mắt, mặc dù lúc này mà lừa người thì có hơi… bất quá
vì có thể ở lại, cùng tiểu ngu ngốc đồng sinh cộng tử tôi không thể không làm
thế. “Mới đầu ta cũng không chắc lắm”.
Nét mặt Túc Phượng đột nhiên tỏa sáng, “Điềm lành a điềm lành, Vương mụ mụ
Lý mụ mụ, Trương quản gia, Lý tiên sinh, còn không mau đi chuẩn bị, ta với lão
gia muốn đi tế tổ, lão thân phải lập tức xuất phát đi chùa miểu lễ tạ”.
Cả phòng vui sướng, ngoại trừ tiếng nức nở bất chợt ở góc phòng.
“Hu hu, An Lăng Nhiên ngươi cái đồ vương bát đản, ngươi vậy mà lại là tên
vô sỉ trèo tường hái hoa, ta nhìn lầm ngươi rồi! Hu hu hu…” Nhìn Trại Nguyệt
gào khóc lao ra khỏi phòng, tảng đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống
đất, A dì đà phật, tình địch bị thua, nguy tình được giải trừ.
Tiểu ngu ngốc nửa ôm tôi hôn hôn lên trán, mắt dài mắt ngắn trong phòng lập
tức lui ra hết sạch. Hắn nói: “Liêm Nhi thật xin lỗi, tính tình Trại Nguyệt ta
đã lĩnh giáo qua, biết cãi cọ không có kết quả, nên mới đi tìm mẫu thân, tiễn
đi giúp nàng.
Nghe vậy, tôi trừng, giải thích đồng nghĩa với che dấu, hắn không nói tôi
còn quên mất chuyện này.
Khàn giọng, hắn lại nói: “Ta với Trại Nguyệt vẫn còn qua lại… không nói cho
nàng là vì sợ nàng nghĩ nhiều, ta với nàng ấy chỉ là đụng mặt ở trong cung
thôi”.
Tiếp tục trừng, tiền trảm hậu tấu ngươi nghĩ rằng ta sẽ khinh định mà tha
thứ cho ngươi sao?
Khàn rồi lại khàn giọng, tôi giả bộ bất lực, “Bây giờ còn nói Trại Nguyệt
cái gì, Trương đại phu cũng nói có rồi, thì chính là sự thật. Nên làm sao bây
giờ?”
Tiểu ngu ngốc nhíu mày, không lên tiếng.
Lòng bàn tay tôi hơi hơi đổ mồ hôi, “Ta nghĩ, có lẽ là lúc trước Hạp Hách
Đại Hãn muốn thử lòng Tố Tâm, nên mới lừa nàng uống thuốc, nhưng cũng không
phải là tạng hồng hoa, cho nên hôm nay ta mới…”
Tiểu ngu ngốc vẫn không tiếp lời, nhếch môi không biết định nói gì. Tôi
thừa thắng xông lên, nhào vào trong lòng ngực hắn nói: “Tướng công, đừng đuổi
ta đi mà. Ta với đứa nhỏ muốn ở lại với chàng, nếu Trại Nguyệt đã biết chuyện
này rồi, không tới nửa ngày, chắc cả hoàng cung ai cũng biết hết, nếu bây giờ
chàng đưa ta ra ngoài, không phải là nguy hiểm lắm sao”.
So lợi với hại, tôi thấy người An Lăng Nhiên hơi lung lay, biết hắn đã hơi
dao động.
“Cho nên mới nói, bây giờ… ta ở lại cạnh chàng, để chàng bảo vệ cho ta với
đứa nhỏ mới là tốt nhất, nhé?”
“… Được, hai ngày sau, chúng ta phụng tử thành thân”.
Bỏ qua hai chữ “phụng tử” chói tai, tôi cười hì hì nói: “Được”.
Mặc kệ, lừa tới tay trước, ở lại rồi nói sau.
…………
Hai ngày sau, tôi hởi lòng hởi dạ ở trên kiệu hoa.
An Lăng Nhiên nói: Vì thời gian gấp gáp, hôn lễ có chút đơn sơ, ủy khuất
nàng rồi.
Túc Phượng nói: Kiệu không được rung, kèn không được thổi, con trai cũng
không được đá cửa kiệu, cấm làm dọa tới cháu đích tôn của ta.
Kỳ Nhi nói: Ngươi cũng quá hạ giá rồi, đi tới đi lui, lại đòi quay về Mục
vương phủ.
Huyền Nguyệt nói: Giờ phút quan trọng này, Liêm Chi ngươi so với Ngọc Nhi
còn dễ ứng phó hơn, nếu nam tử cũng có thể… a!
Văn Mặc Ngọc: Hừ!
Tiểu bánh ú nói: Mẫu thân, chúng ta ngồi kiệu hoa hồng đi tìm phụ hãn sao?
Trương Thế Nhân nói: Từ trong nhà của ta đón tân nương đi, có đưa lễ hỏi tới
không?
…………
Tôi dưới sự chúc phúc của thân hữu rốt cuộc cũng được như ý nguyện ngồi
trên kiệu hoa của tiểu ngu ngốc, một tay mang theo của hồi môn – Vượng Trạch,
một tay ôm con của chồng trước – Kỳ tiểu bánh ú nở mày nở mặt quay về Mục vương
phủ. Mặc dù cả đường không có tiếng nhạc mở đường, nhưng cũng không chút hoài
nghi, chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà kể chuyện cho tiểu bánh ú.
Cũng không biết có phải là do tâm trạng được thành thân của tôi quá vội,
hay là kiệu phu đi quá chậm, đường từ nhà Trương Thế Nhân đến Mục vương phủ
không tính là xa nhưng cũng đã đi lâu lắm rồi, tiểu bánh ú đã dựa vào người tôi
ngủ, còn Vượng Trạch cũng nằm trong góc không lên tiếng. Tôi nhàm chán hết sức,
đột nhiên nhớ tới lúc trước khi lên kiệu tiểu ngu ngốc có kỳ lạ mà nhét cho tôi
một cái túi gấm, nói đợi tới đêm động phòng hoa chúc mới mở ra cùng nhau xem,
thấy tò mò, tôi liền lấy ra xem thử.
Mở túi gấm ra, chỉ thấy trong đó có một lá thư, mặt trên viết rất rõ ràng:
Ngô thê Liêm Nhi:
Vì bảo vệ huyết mạch An Lăng gia, vì muốn mẫu tử an toàn, vi phu không thể
không lừa nàng lên kiệu hoa, nửa ngày sau cùng hội hợp với mẫu thân và muội
muội, ngày gặp lại có lẽ sẽ còn dài, chớ nhớ!
Tướng công An Lăng Nhiên.
Tôi ngồi trong kiệu hoa không lên tiếng, trong một chốc mà ngay cả sức lực
để hô to cứu mạng phản kháng cũng không có,