
này tính là gì? Thông minh bị thông
minh hại, tôi vốn còn định dựa vào chuyện giả mang thai để ở lại, giờ đảo lại
thất bại, không chỉ tôi bị tiểu ngu ngốc lừa lên kiệu hoa không biết đưa đi nơi
nào, đến cả điểu lão đầu cùng Nguyệt Nhi cũng bởi vì “cháu ngoan” trong bụng
tôi mà ngoan ngoãn tuân theo, nghe lời An Lăng Nhiên, đi lánh nạn. Tôi hiểu tâm
tư của bọn họ, nếu thành công đương nhiên tất cả đều vui mừng, nếu có gì bất
trắc, Túc Phượng làm một chủ mẫu, còn có thể chăm sóc tôi với đứa bé. Nói như
vậy… nếu điểu lão đầu cùng với Nguyệt Nhi biết bụng tôi là giả, bị lừa rời khỏi
Lạc Vân quốc, chẳng phải là tôi sẽ chết thảm lắm sao?
Đầu óc đang rối tung rối mù, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau
cùng với âm thanh la hét: “Bảo vệ thiếu phu nhân!”
“Giết a!”
Nghe đánh nhau, Vương Trạch lập tức tỉnh lại, ánh sáng ảm đạm trong mắt
bỗng lóe lục quang âm trầm, tiểu bánh ú cũng dần tỉnh, có lẽ là lúc đi theo phụ
thân thằng nhóc đã từng trải qua tình huống này, chỉ dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm
chặt tôi, dáng vẻ trông rất nhiều kinh nghiệm nói: “Mẫu thân đừng nhúc nhích,
yên lặng chờ xem tình hình đã”.
Một lát sau, tiếng binh khí đánh nhau ở bên ngoài dần dần không còn, tôi ôm
tiểu bánh ú trong lòng có chút run run, chẳng lẽ… là Lạc Diên đế? Trước kiệu,
truyền đến tiếng chân giẫm lên cỏ khô rất khẽ, từng bước một, đến gần cỗ kiệu,
tôi cùng tiểu bánh ú, Vượng Trạch đều bị vây trong tình trạng báo động cấp một,
bộ lông của Vượng Trạch cũng sởn gai óc mà dựng đứng lên.
Nhoáng một cái, rèm kiệu bị xốc lên, Vượng Trạch ngửi thấy mùi người lạ bèn
lao nhanh ra ngoài, người nọ lại chỉ nhẹ nhàng phản ứng, động tác vẻ như rất
chậm, đùa bỡn mà phất phất tay, gáy của Vượng Trạch liền trúng chưởng, rơi tự
do xuống đất mà giãy dụa.
“Tiểu lang!” Tiểu bánh ú lao ra ngoài, nửa quỳ rạp trên đất ôm lấy Vượng
Trạch, cũng phát ra âm thanh như nhắc nhở dã thú bị xâm lược. Người nọ vén rèm
giả như không nghe thấy, chỉ ngoái đầu lại nhìn tôi đang cúi đầu cười thầm. Tôi
theo bản năng nhướng mắt nhìn ra ngoài cỗ kiểu xem xét, không còn ai? Chẳng lẽ
chỉ mỗi mình hắn mà có thể đối phó với tất cả thân tín bảo hộ của tôi sao? Tiểu
ngu ngốc coi trọng hai “mẫu tử” này như thế, thân tín hắn phái tới hẳn đều là
cao thủ nhất đẳng, người này…
Bên tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu bánh ú không biết lấy chỉ thủ
từ đâu ra, hét lớn một tiếng đâm về phía người nọ, lần này, nam tử đến đầu cũng
không quay lại, cổ tay áo chỉ hơi đảo qua, cuốn theo trận gió, tiểu bánh ú lập
tức phun máu tươi, quỳ rạp xuống đất.
Tôi khiếp sợ đến cực điểm, thở gấp, đến quát to cũng không dám.
Nam tử vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong kinh như trước, đối với súc vật vô hại
như tôi mà nhếch nhếch khóe miệng, cung kính nói: “Công chúa, mời xuống kiệu”.
Chương 53
Đứng ở cửa ra vào, tôi đảo mắt nhìn
quanh phòng, rồi dừng lại ở dưới chân.
Từ cái cửa ra vào được làm từ gỗ
liêm điêu khắc rất tinh xảo cho tới, trong phòng trái phải đều được đặt đỉnh
ngọc hương hoa văn phượng kim cao bằng nửa người, một bàn hai
ghế dựa đều được chế từ loại gỗ đàn tốt nhất. Phòng nằm ở giữa, giường cách chỗ
này bán kính khoảng hơn một thước, dưới được lót thảm trắng của Hồ Nam, trên
treo mành bạc nửa bạc nửa trong suốt, mấy sợi minh châu chính giữa mành cũng
mượt mà đáng yêu, lấp lánh thu hút.
Nữ tử phía sau ăn mặc như tỳ nữ
thấy tôi ngừng chân, hơi cúi cúi người nói: “Công chúa mời”.
Tiểu bánh ú trong lòng tôi khẽ động
đậy, tôi cúi đầu xem xét rồi cất cao giọng nói: “Đây là chỗ nào? Các ngươi rốt
cuộc muốn làm gì?”
Sau khi bị nam tử mạnh mẽ kia “mời”
xuống kiệu, tôi rất thức thời mà không phản kháng, ôm tiểu bánh ú đã hôn mê đi
theo hắn ra khỏi rừng rậm, đã có cỗ kiệu chờ sẵn ở chóp núi, lại bôn ba thêm
nửa ngày nữa mới đến được nơi này. Dọc đường đi, nam tử kia vẫn không dùng tới
vải đen hoặc thứ gì khác để che mắt tôi với tiểu bánh ú, tựa như cũng không sợ
chúng tôi nhớ đường. Mới đầu, tôi còn lấy làm lạ, âm thầm tính toán, đợi đến
lúc cỗ kiệu càng đi càng hiểm, dần dần lên tới vách núi đen tôi mới có thể lĩnh
hội được điều kỳ lạ trong đó.
Vốn là, căn nhà này thế mà lại ở
sừng sững trên một đỉnh núi trụi lủi, đường gập ghềnh, đường núi dường như đứng
thẳng tắp, cho dù nông phu có quen đi đường núi cũng không thể lên tới đỉnh
núi. Nhưng nam tử này cùng với bốn nữ tử lại có thể dễ dàng nâng kiệu, vận khí
duỗi chân lên núi, nhưng đi trên đất bằng. Trong lúc trố mắt mà nhìn, tôi đã bị
đưa vào trong phòng.
Nữ tử cười khanh khách nói: “Công
chúa đừng vội, đại nhân đang đi rửa mặt và thay quần áo. Chờ bái tổ tiên xong
thì sẽ sang đây thăm, ngày mệt mỏi cả một ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi trước đi
đã”.
Tôi nhíu mày, ôm thằng nhóc mềm mại
yếu ớt trong người, cuối cùng quyết định thử một lần.
“Thằng bé này bị đại nhân nhà ngươi
ngộ thương rồi, cũng không biết có bị gì không, chỗ này của các ngươi có đại
phu không?” Lúc tôi ra khỏi kiệu, tiểu bánh ú đã bất tỉnh nhân sự, rừng núi
hoang vắng, thứ nhất vì sợ thằng nhóc bị súc si