
nh tha đi; thứ hai lỡ tiểu bánh
ú bị hạ độc, tôi liền cắn răng quyết bế nó theo. Thấy vậy, nam tử kia cũng chỉ
là chọn mi không nói, tôi đoán, bất luận ra sao, lần này đều chắc chắn là vì
tôi mà đến, nếu tiểu bánh ú không quan trọng gì, “đại nhân” trong miệng mấy
người này lại đã ngầm đồng ý cho tôi mang con ghẻ lên núi, xem bệnh ứng với
không thành vấn đề.
Quả nhiên, nghe vậy nữ tử liền kéo
bàn tay béo ú đầy thịt của tiểu bánh ú ra chẩn chẩn, cuối cùng mới cười nói:
“Không sao, đại nhân vẫn chưa ra tay, chỉ dùng chưởng phong lướt qua, nên có
chút nội thương thôi”. Nữ tử này nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến
tôi cả kinh trán giật giật, đại nhân nhà ngươi đến đầu ngón tay cũng chưa động
mà tiểu bánh ú nhà ta đã bị như vậy, nếu hắn mà động thủ thật, ta chẳng phải là
đến manh giáp cũng không còn sao?
Nữ tử giúp tôi đặt tiểu bánh ú
xuống giường, tiện tay điểm lên vài huyệt vị, lại cho uống một viên thuốc. Tôi
ngước mắt nhìn, cũng chỉ là ngựa chết cứu ngựa sống thôi, dù sao tôi cũng là
cá, bởi vì đã nằm trên thớt, nên cái mạng nhỏ này cũng nằm trong tay người
khác, nếu thằng nhóc Kỳ Lân này có gì nguy hiểm đến tính mạng, cũng chỉ có gặp
trở ngại mà chết. Người thân thì trả cho Mẫn Đạt vương tử một cái công đạo,
xuống dưới, cũng cho Tố Tâm một cái công đạo.
Chỉ là đương nhiên, tiểu bánh ú với
tôi còn có chút tác dụng, bọn họ không nỡ giết. Uống thuốc xong, chưa tới một
lát cả người tiểu bánh ú đổ đầy mồ hôi, hô hấp có lực, sắc mặt cũng từ từ
chuyển sang hồng nhuận hơn. Nữ tử thấy thế ngoéo khóe miệng, vuốt cằm nói:
“Chuyện này công chúa có thể yên tâm, bọn nha đầu cũng đã nấu xong nước nóng,
để ta cho người mang vào, ngài cũng nên tẩy bớt bụi bặm”. Nói xong, thi thi
nhiên rời đi.
Trong lòng tôi không dám chống, bọn
họ nói sao thì cứ làm vậy. Bọn nha đầu nâng thùng gỗ đến, tôi liền cởi xiêm y
tháo thắt lưng ra tắm rửa, phản ứng chậm chạp đến lúc này mới phát hiện ra sự
diệu dụng của hai cái đỉnh hương to kia. Bây giờ đã vào đông giá rét, vốn là vô
cùng lạnh, hơn nữa nơi này lại là đỉnh núi, vốn nên lạnh đến long trời lỡ đất,
nhưng ở trong phòng, cho dù có cởi hết quần áo cũng không cảm thấy một chút
lạnh. Vốn lúc mới đến còn sợ khói mê của hương đỉnh này sẽ tạo nên cảm giác
mộng ảo, giờ mới biết so với địa long trong nhà còn tốt hơn, không biết huân
này tên gì nhỉ.
Để hơi nước nóng hổi bốc lên một
lát, đầu óc một khắc cũng không dừng lại. Lúc trước nghe tiểu ngu ngốc nói sức
chống đỡ và sinh mệnh của tiểu súc sinh đều rất mạnh, ban nãy một chưởng của
nam tử kia cũng không biết có gì trở ngại không, tôi cố ý làm như không thấy
Vượng Trạch chính là vù đoán nó còn chưa chết, có thể truyền chút tin tức cho
tiểu ngu ngốc, nhưng nhớ lại lúc đó Vượng Trạch hấp hối mà quỳ rạp trên mặt
đất, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút đau đớn, có phải là cũng nên mang
con sói con ấy đi theo không? Nhưng đây cũng không phải đi chơi xuân, tiểu bánh
ú ít nhất cũng là người, nói dễ nghe là, ngộ nhỡ Vượng Trạch đến đây, chỗ này lại
là mùa đông khắc nghiệt, người trong phòng lỡ nổi hứng rồi làm một nồi lẩu thịt
sói thì sao giờ?
Mơ mơ màng màng mà rối rắm hết lên,
chờ tôi tắm xong sờ trên bình phong tìm quần áo, mới phát hiện hóa ra quần áo
đều đã đổi thành mới, nhưng bộ đồ mới này lại thật rất mới lạ, không phải bộ ti
la sa (tơ tằm – dệt – sợi bông) màu xanh của lúc trước, cũng không giống ủng
phục du mục của Hạp Hách quốc. Thủy tụ phụng vĩ, khoan bào trách lĩnh, đến lúc
này tôi mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao hồi mới bước vào phòng lại có cảm giác khó
chịu vô cùng, tới cổ đại lâu vậy, lần đầu nhìn thấy mấy cô nương trong này ăn
mặc khác hẳn với người khác, có vẻ như là dị tộc.
Đang do dự, bỗng nghe phía sau
truyền tới giọng nói trầm thấp: “Thế nào? Công chúa thật là rời khỏi Mẫu Hạ
quốc lâu rồi, đến cả quần áo của nhà mình cũng đều ngạc nhiên không thôi?”
Tôi kinh hãi, luống cuống tay chân
kéo quần áo lại xong mới cả giận nói: “Nói thật cho ngươi biết, các ngươi bắt
sai người rồi, ta không phải Ô bố Lạp Thác!”. Dọc theo đường đi tôi đã nghiền
ngẫm rất kỹ, cảm thấy nhóm người này quả thật nhìn không giống thủ hạ của Lạc
Diên đế lắm, cho nên, trước mắt lý do có thể giải thích duy nhất chính là bọn
họ nhận nhằm tôi thành Kỳ Nhi.
Ai ngờ, lời vừa ra khỏi miệng, nam
tử lại giật mình, chỉ khoanh tay cười to: “Nghe nói công chúa ở Lạc Vân quốc bị
thương, bị va vào đầu, cái gì cũng không nhớ… giờ xem ra, có vẻ là thật”. Dùng
một chút, nam tử này lấy tốc độ mà mắt thường không thể phân biệt được lẻn đến
trước mặt tôi, dùng tay gắt gao giữ lắm cằm tôi, ánh mắt sắc bén, hung tợn nói:
“Lại hoặc là, công chúa ngươi đi theo Ô bố Mẫn Đạt quá lâu, nên đến công phu
giả ngốc của hắn cũng học được giống như đúc? Hửm!”
Tôi bị gông cùm của hắn xiềng xiếc,
đau đến chảy nước mắt, tay hắn cũng không nới lỏng, rất có ý muốn bóp chết tôi.
“Tố Tâm, đến lúc này rồi, mà muội
còn dám nói không quen ta?”
“A… ô!” Tôi cố dùng sức muốn đẩy
hắn ra, nhưng mảy may không có kết quả, đang khô