Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325190

Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.

ước miếng, mới lấy tay chó lắc lắc người bên cạnh.

“Tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc”.

“Ngô…”

“Mau ngồi dậy, tiểu ngu ngốc!”

Tiểu ngu ngốc mặc dù tối qua vui

vẻ, nhưng dù sao cũng tiêu hao chút thể lực, lúc này đang ngủ dậy, bị tôi vừa

lắc vừa vỗ cũng không nhịn được tức giận, đành phải ngồi dậy rống to về phía

Trại Nguyệt công chúa: “Cút ra ngoài cho ta!”

Nói xong, ba người chúng tôi ở đây

đều trợn tròn mắt.

Tiểu ngu ngốc lờ mờ, cũng xoa xoa mặt lại nhìn Trại Nguyệt, tiện thể nhìn tôi, tôi cho mắt một ánh mắt “Đích thật là Trại Nguyệt, chàng không có hoa mắt”. Bên kia Trại Nguyệt bị tiểu ngu ngốc rống, rốt cuộc cũng hồi hồn.

Cả người run rẩy nói: “Ngươi bảo ta cái gì?”

Tiểu ngu ngốc trốn ở sau lưng tôi, dùng chăn che khuất nửa người trên, bộ dạng xấu hổ như con gái: “Ta, ta…”

“Ngươi dám bảo ta cút?” Hai mắt Trại Nguyệt phồng lên như hai chuông đồng, bước từng bước về phía chúng tôi.

“Cô không được qua đây!” Tôi đã không thể ngăn chặn, Trại Nguyệt đã bước lên giường, vòng qua tôi dùng sức kéo tiểu ngu ngốc, dáng vẻ, thật sự giống như thê tử đi xa về bắt gặp trượng phu mình đang yêu đương vụng trộm.

“Ngươi dám bảo ta cút?!” Kỳ thật tôi rất muốn nói cô hiểu lầm rồi, hắn là kêu Vương mụ mụ cút.

“Thái tử ca ca nói mấy ngày nay ngươi bị bệnh, không vào triều, ta mới đến thăm người, nhưng ngươi lại đối đãi với ta như thế sao?” Tướng công tôi thân thể rất khỏe, nào có bệnh, tối hôm qua còn sinh khí dồi dào!

“Ngươi lại còn ở đây thông đồng cùng với con hồ ly tinh này, ngươi làm thế xứng đáng với ta sao? Ô ô!” Một bàn tay nhỏ bé bùm bùm quất tới, toàn bộ rớt trên mặt tôi, tôi có chút không vui vẻ lắm.

“Này này, cô nói rõ ra xem, ai mới là hồ ly tinh? Ta mới chính là quang minh chính đại…”

Mới nói một nửa, tôi tự động ngậm miệng, Trại Nguyệt cũng cho tôi một ánh mắt như hổ rình mồi: “Quang minh chính đại cái gì? Quang minh chính đại bị hưu à? Ta nói cho ngươi, An Lăng tiểu tử là của ta! Của ta!”

Tôi nổi giận, cũng mặc kệ trên người chỉ còn mặc mỗi cái yếm, bật người đứng dậy, chống nạnh bức ngược lại.

“Của ngươi? Cái lỗ tai nào của cô nghe tiểu ngu ngốc nói muốn ngươi? Ta không ngại nói cho ngươi biết, tiểu ngu ngốc sẽ lập tức cưới ta trở về!”

“Ha ha, tức cười! Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, phụ hoàng đã đồng ý với ta, lập tức thay ta tứ hôn cho An Lăng tiểu tử, hôm nay ta đến là để báo cho tướng công tin tốt này đấy.”

“Ngươi nói bậy!”

“Ngươi nói bậy!”

……

“Không tin thì hỏi thử tiểu ngu ngốc xem”.

“Được, hỏi thì hỏi”.

“Tướng công…”

?? Khi tôi với Trại Nguyệt cùng trăm miệng một lời quay đầu lại gọi tiểu ngu ngốc, mới phát hiện người nào đó đã mặc xong áo lót, không có cốt khí mà chuồn ra khỏi phòng.

An Lăng Nhiên, ngươi chưa từng nói ngươi vẫn còn qua lại với Trại Nguyệt, bây giờ lại còn dám bỏ chạy, ngươi chết chắc rồi!

Chương 52

Lát sau, điểu lão đầu dẫn theo mấy nha hoàn, lão mụ tử chậm rãi đến đây.

Gừng càng già càng cay, quả là không nói sai, Trại Nguyệt gật đầu đồng ý tạm

thời về cung trước. Bên này Vương mụ mụ, Lý mụ cũng hầu hạ mặc quần áo, không

biết có phải là do gió lúc Túc Phượng bước vào, hay là tại tôi chỉ mặc mỗi một

cái yếm cãi lộn nên mới bị lạnh, bỗng dưng, tôi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa,

nhất thời chịu không nổi, hai mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, chỉ thấy khuôn mặt của Lý mẹ chau thành một đống, không ngừng

ôi chao ôi chao.

“Sao lại thế này? Có khi nào là do nhiễm tai họa gì đó không?”

Tôi đen mặt, đột nhiên nhớ lại lần trước tiểu ngu ngốc lên cơn sốt, cũng

chính là vị này tung tin đồn “tai họa”. Vương mụ mụ nghe xong câu này, thối

nói: “Lý mẹ, bà lại phạm tật xấu nữa đúng không? Thân thể thiếu phu nhân lúc

nào cũng khỏe mạnh, ta nghĩ chắc là do tức giận quá thôi”. Nói xong, Vương mụ

mụ liền lấy khăn mặt sang lau mồ hôi cho tôi, thấy tôi hơi nhúc nhích, mới nói:

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi?”

Lý mẹ thấy thế, nhanh chân chạy đi: “Để ta đi báo cho Vương phi sang”.

Chưa tới một lúc, điểu lão đầu quả nhiên đến đây, Trương Thế Nhân cũng bị

tiểu ngu ngốc kéo đến. Trương Thế Nhân lưng đeo hòm thuốc, hoàn toàn không

giống vẻ sốt ruột của tiểu ngu ngốc, chỉ liên tiếp sờ râu nói: “Đừng vội, đừng

vội, Liêm Chi này ở nhà ta ăn còn nhiều hơn cả Vượng Trạch, chắc là không có

chuyện gì đâu”.

Tôi nghiến muốn mẻ răng, nếu không phải vì cả người không có sức tôi đã

ngồi dậy bóp chết lão Trương Thế Nhân này rồi.

Túc Phượng xoay người, hừ lạnh: “Trương đại phu không cần phải lo, Liêm Chi

ở quý phủ ăn hết bao nhiêu tiền ta sẽ sai Lý mẹ mang đưa tới, bây giờ có thể

bắt mạch được chưa?”

Trương Thế Nhân mặt cười xán lạn, lại cúi người vài cái mới bắt đầu bắt

mạch. Tôi vốn định nhắm mắt để dưỡng thần một lát, nhưng càng không muốn nghe,

thì âm thanh không thể không nghe lại truyền vào trong tai.

“Nhiên ca ca, chắc là nàng ta đang giả bộ đấy? Nói trước là ta không đẩy

nàng, cũng không có đánh nàng”.

“Công chúa minh giám, Liêm Nhi vẻ mặt hơi tái, chắc là... trúng gió, không

đáng nhắc tới, không bằng thế này, để ta sai người đưa công chúa về


Polaroid