
ngu ngốc
cũng không phải là nhu tình mật ý vuốt ve bàn tay mềm mại bên hông của hắn, mà
là khẩn trương giữ chặt tôi, nào là tìm manh mối nào là xem sắc mặt.
“Bị bệnh? Hay phát sốt?”
Tôi đen mặt, trừng mắt nhìn tiểu
ngu ngốc. Tôi thừa nhận, trước kia đọc tiểu thuyết ngôn tình, vẫn rất khinh bỉ
lúc sinh ly tử biệt, người nữ kéo góc áo của người nam khóc la: “Ta không đi,
không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong chết cùng ngày cùng
tháng cùng năm”. Đối với chuyện Vương Uyển Dung, đánh giá sau đó của tôi cũng
là: nàng ở lại cũng không có tác dụng gì, đi rồi Lý Đình Chính mới có thể nhàn
hạ, có thể không phiền mà ở nhà làm đại sự.
Cho nên, lúc tiểu ngu ngốc muốn tôi
đi theo Trương Thế Nhân, điểu lão đầu lánh nạn, tôi rất sảng khoái đáp ứng. Phụ
nữ và trẻ em (nữ nhân bưu hãn giống như Kỳ Nhi không tính) ở trong trận chiến
này chỉ sẽ trở thành yếu điểm, là vợ trước, rời đi tránh gió mới là lựa chọn
tốt nhất.
Nhưng đến lúc này, vợ trước như tôi
bắt đầu hối hận. Giờ mới thực ứng với câu “Chuyện không liên quan tới mình to
tát thế nào cũng lo lắng”, đến chuyện xảy ra thật trên người mình, thì lại
không chịu.
Tôi ngang bướng nói: “Ta không đi,
nhất quyết không đi”. Tiểu ngu ngốc vẫn không chịu nói cho ta biết thân thế của
hắn, sợ là đoán được sau khi tôi biết được sự thật sẽ không chịu đi. Lần tạo
phản này, làm sao là Huyền Nguyệt cầm đầu, rõ ràng là tiểu ngu ngốc cầm đầu. An
Lăng Tiêu có câu nói cũng nói sai rồi, cái gai lớn nhất trong mắt Lạc Diên đế
không phải là Túc Phượng, mà là tiểu ngu ngốc nhà tôi! Cho dù khởi sự có thành
công thật, ngày Huyền Nguyệt khoác hoàng bào, không chừng lại bất lợi cho An
Lăng Nhiên?
Nói tóm lại, tóm lại mà nói, tiểu
ngu ngốc rất nguy hiểm! Nếu lúc này tôi rời khỏi, tôi rất sợ lại giống như Mẫn
Đạt vương tử, lần từ biệt này, chính là mãi mãi.
Tiểu ngu ngốc hôn hôn lên trán tôi,
vẻ mặt dịu dàng.
“Đồ ngốc, không đâu, chuyện nàng
nghĩ mãi mãi cũng sẽ không phát sinh. Huống chi, nếu nàng không đi, thằng nhóc
Kỳ Lân phải làm sao bây giờ? Cũng phải theo nàng chịu nguy hiểm sao? Mẫn Đạt
vương tử người ta trước khi đi đã căn dặn nàng rất nhiều lần là chăm sóc con
trai a ~”
Tiểu ngu ngốc cố ý kéo dài giọng,
tôi cũng theo đó mà giật mình. Lời của tiểu bánh ú…
Đánh gãy suy nghĩ của tôi, tiểu ngu
ngốc phất phất tay điệu bộ như mất kiên nhẫn, “Được lắm, thân thế trước kia
cũng kể hết cho nàng rồi, có lẽ cũng nên tới phiên nàng giải thích rõ ràng với
ta rồi chứ?”
Nhìn tờ giấy đang lắc lư trong tay
tiểu ngu ngốc, tôi theo bản năng lùi về sau. Xét thấy vết xe đổ, tôi biết vợ
chồng dù có chuyện gì cũng cần thương lượng, bằng không sẽ giống như chuyện lần
trước thiếu chút nữa tôi bị cho là dâm phụ đem đi ngâm lồng heo, cho nên, lần
này giúp Nguyệt Nhi bỏ trốn, tôi rất ngoan ngoãn để lại tờ giấy trên bàn, coi
như là tiền trảm hậu tấu. Đây cũng chính là lý do tại sao mà An Lăng Nhiên lại
nhanh chóng tới mật thất.
Tôi kéo kéo da mặt, chân cũng đã
đến bên giường, hết đường lui.
“Tiểu ngu ngốc, ha ha, chàng… nghe
ta giải thích”.
Sự thật chứng minh, mấy lời kiểu
như “nghe ta giải thích” mặc kệ là đặt trong tiểu thuyết ngôn tình hay là phim
truyền hình, đều chỉ có một hiệu quả - vô dụng. An Lăng Nhiên một bước bước lại
gần, “Hiện tại công tác khuyên bảo Nguyệt Nhi rời đi càng thêm khó, cha mẹ
không có cách còn muốn tiến hành đồng bộ, quá quắt đến mức còn định để cho cái
tên xú tiểu tử họ Chu kia cùng nhau chạy trốn, Liêm Nhi, nàng xem sổ này chúng
ta nên tính thế nào đây?”
Khuôn mặt tôi cười đến mức có phần
đơ ra, “Ta… ta cũng là…”
Bịch!
Tôi hoa lệ mà bị gục ngã, mặc dù
giường rất êm rất rộng, nhưng bị thể trọng của tiểu ngu ngốc đè lên như thế,
tuyệt đối không phải chuyện gì thoải mái.
Tiểu ngu ngốc táo bạo xé quần áo
của tôi, thở dốc nói: “Liêm Nhi, còn nhớ nương ta nói thế nào không?”
“… Nhớ”.
Lúc tôi theo An Lăng Nhiên ra khỏi
mật thất, Túc Phượng mặt không đổi sắc vỗ vỗ bả vai con trai mình, nửa châm
chọc nửa cảnh cáo nói: “Trở về quản lại cho tốt, bất luận là nhỏ sáp đèn cầy
cũng được, ngâm nước ớt cũng được, ngày mai, ta chỉ muốn thấy một nàng dâu nhu
thuận, biết vâng lời.”
Tiểu ngu ngốc nói: “Liêm Nhi, roi
da cùng với thôi – tình – dược nàng chọn cái nào đây?”
“… Đành cái sau vậy.”
Cả buổi tối bị thôi thúc.
…………
Hôm sau, nghênh đón tôi với An Lăng
Nhiên rời giường, là một tiếng hét bén nhọn.
Tối qua cùng tiểu ngu ngốc đùa đến
điên, trời gần sáng mới ngủ, bị đánh thức như vậy đương nhiên rất làm cho người
ta khó chịu, vì thế tôi mang cái đầu rối tung ngồi dậy, há miệng ngáp hai cái
nói: “Vương mụ mụ, ta bảo bà hét cái gì hả? Mặc dù ta nửa đêm trở về là có chút
đột nhiên, nhưng mà ngươi cũng… a a!” Mới nói một nửa, tôi nhìn người tới, như
có chút không tin, dùng sức dụi dụi mắt, lại nhìn thêm mấy lần. Người đứng ở
cửa vẫn không thay đổi, chỉ là miệng há càng ngày càng to hơn.
Trại Nguyệt mặc bộ hoa y màu xanh,
trên đầu vân kế cao quý, hay tay che tai, vẫn trợn mắt há hốc mà nhìn tôi. Tôi
nuốt nuốt n