
ếng cười đùa nhốn nháo rộn ràng, chưa tới một lát, âm thanh theo
tiếng gió tới trước cửa, biến thành tiếng đập cửa thùng thùng thùng.
Tôi với Kỳ Nhi không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn, Kỳ Nhi nói:
“Không kịp rồi, chờ công chúa lên kiệu hoa xong Kỳ Nhi sẽ giải thích
cho cô rõ ràng.”
Tôi hít hai ngụm khí lạnh, không khỏi nói lắp:
“Hoa, kiệu hoa?”
Nếu tôi nhớ không lầm, kiệu hoa vừa được gọi là hỉ kiệu, vừa là đồ vật mà
chỉ có tân nương tử mới có thể sử dụng.
Kỳ Nhi dường như nhìn thấu sự kinh ngạc của tôi, vuốt cằm tỏ vẻ nghiêm túc
nói:
“Hôm nay là ngày công chúa được gả vào Mục vương phủ.”
Tôi một hơi muốn thốt ra, lại nuốt ngược trở về.
Chương 2
Trước khi lên kiệu hoa, Kỳ Nhi thừa dịp thời gian rảnh lúc tôi đang bới tóc
trang điểm, ngâm một bài thơ mà gần đây mới học được:
Huyền thiên Hộc Châu ỷ minh Nguyệt,
Mặc hương trải án nhuộm ấm Ngọc,
Nhân luân cẩm tú phi tử cười,
Không bằng thế tử An Lăng lang.
Dịch nghĩa: sặc, tớ không có khả
năng này, nhưng đại loại có thể giải thích như vầy
Hộc Châu trời tối tựa đêm trăng,
Mực thơm trải án nhuộm ngọc ấm (án
ở đây là tờ giấy để viết chữ ở thời xưa)
Nghe đồn phi tử cười rực rỡ
Chẳng bằng thế tử An Lăng
lang.
Bài thơ vè truyền miệng ai cũng
thuộc lòng này, kể thẳng ra đích danh tam đại mỹ nam của Lạc Vân quốc: được ví
như ngôi sao sáng trong bầu trời đêm – Thất hoàng tử thần thông Huyền Nguyệt,
dùng tài hoa hơn người lấn áp cả hoa thơm cỏ lạ – Đại tài tử Mặc Ngọc, người
cuối cùng còn lại chính là người lập tức sẽ trở thành phu quân mà tôi phải gả –
Mục tiểu vương gia An Lăng Nhiên.
Hai người đầu tiên, một người anh dũng
tuyệt vời, một người nho nhã lịch sự, nhưng sao lại đụng phải cái tên An Lăng
Nhiên này, cùng là khuynh quốc khuynh thành có thể sánh hơn cả gấm vóc cung
điện phi tần. Tôi cũng không hề vui sướng. Mặc dù Kỳ Nhi có nói, hai câu trước
đó giấu đầu giấu não đem tên gọi của Huyền Nguyệt, Mặc Ngọc ẩn hết vào trong
bài thơ, duy nhất chỉ có mỗi tên An Lăng Nhiên, có thể nhận thấy tướng mạo
người này tuyệt đối hơn hẳn hai người trên kia.
Thế nhưng, tôi vẫn không vui
vẻ cho lắm.
Một nam nhân còn đẹp
hơn cả ái phi của hoàng đế, sinh ra đã là cái hình dạng gì hả? Tôi
cũng không nghĩ ra được, Kỳ Nhi cũng không cho tôi thời gian nghĩ nhiều, đắp
khăn voan đỏ lên rồi nhét tôi vào kiệu hoa.
Nói tới địa vị của nàng công chúa
được gả đi này, thực ra cũng là đứa trẻ xấu số.
Lạc Vân quốc này là một quốc thổ
lớn ở Trung Nguyên, công chúa ở các bộ tộc nhỏ cũng có chút giống giống như bộ
tộc người Hồi trong lịch sử ngày nay, đánh không lại trốn không thoát, bất đắc
dĩ không biết làm sao, đành phải đổ mồ hôi hai tay dâng trâu bò cừu dê, vàng
bạc châu báu cùng... con gái của mình. Trung Nguyên mặc dù giàu có, thế nhưng
không có cô gái nào chịu bằng lòng xa quê hương vạn dặm đường dài tới nơi này,
công chúa cũng thế. Vì vậy, trước khi đi nàng chỉ dẫn theo nha đầu Kỳ Nhi bên
mình, bỏ lại hết những nha đầu hồi môn khác tới đây chịu khổ.
Sau khi đến Lạc Vân quốc, cách ngày
thành hôn còn mấy ngày, Mục vương phi liền dự định đưa con dâu tương
lai đến hành quán của Mục vương phủ ở tạm trước, ai ngờ công
chúa cũng không biết lý lẽ, cảm thấy hành quán cũng là một phần
của Mục vương phủ, chưa bái đường thành thân đã vào kỳ môn, quả là vô cùng
nhục nhã, lại không quan tâm đến lời phản đối của mọi người, tự mình vào khách
điếm chờ ngày đại hôn. Lạc Diên đế nghe thấy tức giận vô cùng, cũng nhờ Mục
vương gia đi đi lại lại giải thích, hoàng cung lúc này mới im hơi lặng tiếng
được một chút, cũng bởi vì vậy, công chúa mới chưa gì đã làm mất lòng
cha chồng và mẹ chồng tương lai.
Trên dưới kinh thành đều nói vị
công chúa này không biết đạo lý, tôi cũng không cho là thế. Người ta là kim chi
ngọc diệp, gả cho ngươi một tên tiểu thế tử của cải dư dả ngay cả
chức tước còn không có, cho dù có có chút điểm kiêu ngạo như thế cũng không
đáng trách. Lúc nãy tôi có đứng trước gương tỉ mỉ xem xét hết một hồi, dung mạo
của vị công chúa này mặc dù không dám nói là khuynh sắc khuynh thành, hoa
nhường nguyệt thẹn, cũng tuyệt đối đạt đến mức chim sa cá lặn. Một vị công chúa
xinh đẹp yểu điệu như vậy gả cho một tên đệ nhất mỹ nam Lạc Vân quốc cũng không
lỗ vốn, có điều đắc tội với cha mẹ chồng thì có chút phiền phức, người ta
thường nói lòng dạ nữ nhân, như kim dưới đáy biển, không biết cha mẹ chồng có
ghi hận trong lòng hay không, có chờ sau khi tôi vào cửa rồi mới trừng phạt tôi
không.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, tôi
không có biện pháp bỏ trốn, nói đúng hơn là, không muốn bỏ trốn. Kẻ hèn bất
tài, kiếp trước bị bạn thân chung phòng đặt cho một cái biệt danh, gọi là “Da
chết”, bảo rằng tính tình của tôi thực sự hiền lành quá tuổi. Bất luận gặp
chuyện gì, luôn bình tĩnh xử lý, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, điềm tĩnh tự
nhiên đến nỗi khiến người khác phải sợ hãi.
Nhóm bạn thân nhất của tôi thường
hay nói say sưa về một chuyện, xảy ra vào trận động đất cấp tám năm ngoái. Kiếp
trước nhà của tôi cư ngụ ở Thành Đô, mặc