
ng nhắc nhở trước!
Ta đang lê thân xuống giường toan cầm bát thuốc lên uống thì đã tức giận đến độ người ngợm run bần bật, hắn là cái thá gì mà dám nhắc tới Tiểu Ái.
Bát thuốc vỡ toang trên nền đất, màu đen ảm đạm cùng mùi thảo dược xông lên tận mũi, ta lăm lăm một mảnh vỡ của cái bát, kề sát vào yết hầu Diệp Tuệ, nghiến răng đe dọa:
- Ngươi đừng tưởng lão nương không dám giết chết ngươi! Cùng lắm hai chúng ta cùng xuống âm phủ đối chất!
Hắn dường như đang xem một trò vui, mặt mũi không hề thất sắc, đoạn cười vô cùng xảo quyệt:
- Xuống âm phủ cùng nhau ư? Không tồi! Biết đâu chúng ta có thể là đôi uyên ương dưới đó! Cô giết ta đi, giết đi xem nào!
Ta nghiến chặt răng, đưa cái mẩu sứ sắc nhọn vào gần vùng da cổ trắng trẻo hoàn mĩ, mà hắn thì vẫn bình tĩnh như thường, chỉ cần ta cứa một nhát, mọi hần thù bao lâu nay sẽ tan biến hết!
Ta không biết sau đó mình có đi theo hắn hay không, chỉ biết hiện tại hắn chính là nguyên nhân khiến Tiểu Ái chết, ta phải giết chết hắn!
Mảnh cứa trên tay cứ gần vào rồi lại dịch xa, cuối cùng, rơi đánh coong một tiếng trước mắt ta!
Rốt cục , ta vẫn không thể ra tay với hắn!
Kề lưỡi dao sắc bén vào cổ hắn, trong lòng ta còn cắn xé đau khổ gấp trăm bận. Tiểu Ái, xin lỗi muội . Ta không thể giết hắn trả thù thay muội!
Chầm chậm thu cánh tay về, ta cười tươi:
- Ta sẽ không rời khỏi Tô Châu! Đến khi nào ngươi chịu chấp nhận ngươi thua ta!
Hắn cũng cười, khoe hàm răng trắng bóng đều đặn:
- Được, xem cô thắng ta, hay là ta thắng cô!
Ta nhặt một mảnh vỡ trên nền ném về phía hắn, Diệp Tuệ bấy giờ đã bước ra khỏi hiên, chầm chậm nhìn mảnh bát vỡ phía sau lưng mình, thần thái có chút ngơ ngẩn!
- Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ta thắng, ngươi nhất định phải nạp Tiểu Ái làm chính thê!
Lần này coi hắn định giở mưu hèn kế bẩn nào với ta, gia sản của Hồ Sở Minh đã không còn liên can gì tới ta nữa, có làm gã khuynh gia bại sản thì ta cũng chỉ mừng thêm thôi!
Tối hôm đó, gió tràn về, cây cối rung chuyển dữ dội. Cành gãy rời rạc dưới đất. Mặ thồ sau nhà vốn tĩnh lặng nay đã lăn tăn gợn sóng, những đợt sóng nhỏ và đều nhau tản rộng khắp mặt hồ nom như những bông loa kèn đang xòe cánh!
Diệp Tuệ cáo biệt lúc nào ta cũng chẳng rõ, phải chăng Sảnh Tiểu Liên đang ngóng đợi ở Diệp phủ? Cho nên hắn mới vội vã rời đi!
Ông bà chủ đối xử với ta vô cùng ngượng ngập như thể họ đã che giấu một bí mật tội lỗi suốt khoảng thời gian qua. Nhưng ta chẳng thiết, họ đối xử tốt với ta đã là một ân tình lớn rồi!
Hắn có cứu ta và Tiểu Ái hay không, cũng chẳng phải điều mà ta cần quan tâm!
Chạm tay vào làn nước buốt thấu xương, đầu óc ta tỉnh táo ra đến mấy phần, dứt khoát phải trở về Tô Châu, dù phải làm những việc bản thân không chấp nhận nổi đi nữa, ta đây cũng phải thắng ngươi!
Con thuyền giấy có viết tên Tiểu Ái lao vun vút trên mặt hồ. Gió lạnh đã nổi lên, tay áo bay phần phật. Ta run rẩy ôm mình chặt hơn rồi bước về phòng, thú thực gió mạnh tới nỗi có thể cuốn cả cơ thể ta đi mất!
Giá mà có thể cuốn ta đi, cuốn hết tất cả những ký ức về chàng! Sáng hôm sau, nhân lúc trời còn xâm xẩm tối, màn đêm dày đặc còn chưa tan biến sạch sẽ, ta cầm theo tay nải, nhảy lên ngựa trở về Tô Châu.
Hồ Sở Minh nghe tin ta chấp nhận hôn sự, hắn vui đến độ cười mù cả mắt, liên tục nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi”.
Ta thầm nghĩ, tốt cái đầu nhà hắn. Ban đầu còn định trở về Đinh phủ, ai ngờ bị gã Diệp Tuệ hất cẳng, gã tưởng gã là ai mà muốn đuổi thì ta sẽ đi ngay. Gã cả gan ép chết Tiểu Ái của ta, dù tình cảm con người không thể gượng ép nhưng không có gã, Tiểu Ái có khổ sở dằn vặt đến lúc chết không dám nói thật lòng mình hay không?
Đáng ra, Tiểu Ái có thể lấy được phu quân tốt!
Ta càng nghĩ càng cảm thấy uất hận, Hồ Sở Minh còn đang tất tả phân công cho đám gia nô chuẩn bị lễ thành thân. Sau này, ta và Hồ Sở Minh chính thức làm phu thê, hắn có mượn quyền đuổi chúng ta khỏi Tô Châu cũng chẳng dễ dàng, Hồ Sở Minh giàu có sẵn, nghe đâu nhà ả Ân Nhi kia thế lực cũng không vừa, chỉ cần gã rắp tâm giở chút thủ đoạn. Ta không tin chúng ta không bám trụ được ở Tô Châu này!
Đúng, mặc dù ta ghét cay ghét đắng Hồ Sở Minh, nhưng còn có lựa chọn nào khác cho Mẫn Mẫn ta, Diệp Tuệ vẫn cứ nhởn nhơ bên mỹ nhân của hắn, còn người chị em tốt nhất của ta lại phải chịu cảnh mồ ẩm thây lạnh bên kia.
Ta không cam tâm!
Liếc nhìn khuôn mặt trong chiếc gương đồng, ta tự dặn bản thân phải tìm mọi cách vạch trần bộ mặt xấu xa của hai cha con họ Diệp! Bằng tất cả mọi cách!
Vì Đinh phủ của ta cách quá xa Tô Châu mà Hồ Sở Minh lại không chịu nổi cảnh “ đêm dài lắm mộng”, phần vì hắn lo sợ tốn kém chi phí vận chuyển sính lễ, phần vì hắn còn ngờ vực ta. Đúng là một kẻ ti tiện!
Cho nên hắn tự ý chọn biệt viện là nơi ta xuất giá, thôi thì đây đâu phải là lễ thành hôn ta mong mỏi, hắn muốn thế nào thì cứ chiều theo cho xong!
Biệt viện từ ngày vắng bóng Tiểu Ái cô quạnh hẳn, nay hai vị cô mẫu cũng rời đi nốt , Hồ Sở Minh bèn cử hai a hoàn ở phủ hắn đến biệt viện chăm nom ta.
Chưa xong, ngày nào hắn cũng kiếm cớ mò đến, miệng thì