
bụi đỗ quyên phớt hồng nơi góc khuất cạnh hồ, một nữ
nhân trong bộ xiêm y nguyệt bạch viền lam nhạt tựa đầu vào tảng đá lơ
đãng xoay xoay chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út môi mấp máy hát vài giai
điệu vu vơ. Có lẽ nàng sẽ chỉ nhàm chán ở nơi này đợi có ai đó đi ngang
qua nếu như không để vài vị phi tần nhàn rỗi không có việc gì đi dạo hoa viên nghe thấy….
……..Bóng hình chàng như đang chìm sâu trong bóng tối
Hoa đào khi nở rộ sẽ ra sao?
Ánh mắt của chàng cô đơn lẻ loi như ánh trăng lạnh lẽo kia
Nên thiếp sẽ để chàng hạnh phúc trong vòng tay người khác.
Yêu chàng khiến tim thiếp lỗi nhịp
Vẽ hình dáng chàng, nhưng chẳng thể phác họa nên tâm hồn chàng.
Khắc ghi gương mặt chàng, là điều thiếp có thể làm để đợi chàng
Chàng là bản tình ca bất tận trong thiếp
Trái tim thiếp nguyện trao trọn cho chàng……
(Trích Hoạ Tâm _ OST Hoạ Bì)
- To gan!
Nữ nhân bạch y giật nẩy mình, chiếc nhẫn trong tay văng ra leng keng rơi
xuống đất, nàng vội vã chạy theo luống cuống chụp lấy đúng lúc nó lăn
đến dưới đôi hài đỏ thêu hoa mẫu đơn đính trân châu. Một bàn tay nõn nà
như ngọc khác vươn ra, nhặt chiếc nhẫn lên. Đôi mắt sắc bén liếc qua hai chữ “Diệp” và “Linh” khắc lồng vào nhau bên trong lòng chiếc nhẫn, đôi
môi mỏng được tô son đỏ cầu kỳ nhếch lên mỉa mai.
- Thân làm tú nữ tiến cung, là người thuộc về hoàng thượng mà ngươi dám tự định chung thân?
Thái giám, cung nữ phía sau không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh. Vài vị mặc cung trang bên cạnh thì nhếch môi cười nhạt, coi như xem trò hay đưa
mắt đánh giá nàng. Nàng nghiêng đầu, đưa tay lên gãi gãi khó hiểu.
- Vị này…..các vị hiểu nhầm thì phải, ta không…..
- Còn cãi? Ngươi vừa rồi hát cái gì? Tang vật trong tay ta, nhân chứng vẫn còn đứng đây ngươi còn dám nói la hiểu nhầm?
Nữ nhân cầm chiếc nhẫn ngắt lời nàng cười lạnh, liếc mắt một cái ra hiệu.
Ngay lập tức hai cung nữ phía sau tiến lên áp sát bạch y nữ tử vào giữa, nàng hắc hắc cười gượng một tiếng cố gắng kiềm chế để không bạo phát
tiến lên bóp cổ nữ nhân chết tiệt đang giương nanh múa vuốt thị uy trước mặt mình này.
- Này….trước hết có thể trả lại đồ cho ta?
Nàng mỉm cười ngọt ngào ngước mắt nhìn bọn họ, giữ bộ dạng hết sức điềm đạm
đáng yêu. Chỉ tiếc đối với kẻ đang muốn chứng tỏ quyền lực thì lại càng
như lửa đổ thêm dầu.
- Hỗn xược, với bản cung cũng dám xưng ta? Người đâu, mau bắt ả tú nữ to gan này lại cho bổn cung.
Vị cung phi nhếch cằm lên, mắt liếc xuống nhìn bạch y nữ tử ngơ ngơ ngác
ngác bị cung nữ nắm lấy tay kèm chặt hai bên người lại. Lại liếc sang
những kẻ bên cạnh mình, miệng tràn ra nụ cười đắc thắng kiêu ngạo.
- Vị nương nương này, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đưa trả cho ta vật ấy. Bằng không rắc rối của ngươi thật….không nhỏ chút nào.
Nàng vẫn một bộ thiên chân vô tà, cười đến thập phần vô hại lại còn thật tình khuyên nhủ kẻ đối diện mình.
- Ngươi….. Tiện tì, ngươi dám đe doạ bổn cung? Ngươi có biết ta là ai?
Khuôn mặt mỹ nhân vạn người có một biến sắc, bàn tay nắm chiếc nhẫn run run.
Phía bên cạnh đã xuất hiện một vài tiếng khúc khích nho nhỏ cố tình để
lọt ra ngoài, không biết là cười nữ tử áo trắng không hiểu chuyện hay là cười kẻ muốn thị uy nhưng lại chọn nhầm đối tượng.
- Không biết! Bất quá….ngươi biết ta là ai sao?
Đôi mắt to với hàng mi dài cong vút chớp chớp chọc tâm người nhộn nhạo, lại càng chọc cơn thịnh nộ của ai đó phun trào nhanh hơn.
- Vị tú nữ này chắc cũng chỉ mới vào cung thôi, kẻ không biết không có tội. Tội gì phải nặng lời như vậy Huệ phi muội muội?
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng từ phía sau vang lên khiến kẻ đang tím mặt chuẩn
bị tác quái là Ninh phi cũng phải giật mình thu liễm lại, cùng mọi người bên cạnh phúc thân. Thái giám cùng cung nữ cũng đồng loạt quỳ xuống vô
cùng có quy củ mà thỉnh an.
- Tham kiến Như phi nương nương, nương nương cát tường.
- Đứng dậy cả đi, cả đám người xúm lại ăn hiếp một tiểu cô nương còn ra thể thống gì?
Dù ngữ điệu bình thản nhưng sự nghiêm khắc toát ra khiến cho những kẻ vừa
nãy đắc ý bao nhiêu hiện tại chột dạ bấy nhiêu, bạc y nữ tử tò mò ngồi
trên tảng đá đánh giá vị Như phi mới đến này. Đã là phi đương nhiên phải đẹp, khác với Huệ phi có vẻ đẹp sắc sảo Như phi này lại làm người ta có cảm giác giống….. Quán Thế Âm Bồ Tát. Không chỉ dung mạo thoát tục lãnh đạm nhưng vẫn toát lên vẻ hiền hoà mà còn do chuỗi tràng hạt trong tay, và một thân y phục đơn giản nhạt mầu. Là một vẻ đẹp người ta chỉ có thể kính chứ không thể đến gần.
- ……avalokiteśvara…..
Mọi
người đều bị tiếng thì thầm của nàng làm cho kinh ngạc mà quay người
lại, Như phi đôi mắt sáng lên mất đi chút ít lãnh đạm thường ngày nhẹ
nhàng đến bên nàng nhẹ giọng.
- Tiểu cô nương, ngươi biết tiếng Phạn?
- Thuận miệng thôi.
Nàng mỉm cười không chút để ý đến bộ mặt nhăm nhúm của những kẻ xung quanh,
Như phi cũng không để ý đến lối nói chuyện không dùng kính ngữ của nàng
mà tiến đến ngồi xuống bên cạnh.
- Ngươi hiểu ý nghĩa của từ ngươi vừa nói chứ?
- Quán Thế Âm Bồ Tát, nương nương làm ta nhớ đến vị này nên buột miệng.
Chỉ chuỗi hạt trong tay