XtGem Forum catalog
Juliet Thành Bạch Vân

Juliet Thành Bạch Vân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210735

Bình chọn: 9.5.00/10/1073 lượt.

Vẫn chưa đủ?

Đáy mắt hắc ngọc loé ra tia sáng kỳ lạ cười nhẹ, tay khẽ nhấn một chút.

Nàng hé miệng thở dốc, lời vừa ra đến miệng lập tức bị thay thế bằng một tiếng than. Nàng nắm lấy ngực áo của hắn vùi đầu vào, cố gắng cắn chặt

cánh môi ngăn không cho mình bật ra bấy cứ âm thanh đáng xấu hổ nào. Hắn nhếch môi cười nhẹ, khoé mắt nhìn đến con đường xuyên qua rừng trúc

vắng vẻ. Hắn dù muốn ngoạn một chút trò chơi kích thích với nàng nhưng

cũng sẽ có chừng mực, không muốn nàng vì quá mức xấu hổ mà trở thành

giận dỗi với mình. Nghĩ thì là như vậy nhưng hành động lại càng càn rỡ

hơn làm thiên hạ trong lòng mình đã bắt đầu thút thít, ngước đôi mắt mờ

mịt che kín một tầng hơi nước lên nhìn hắn. Khuôn mặt đỏ bừng, một giọt

mồ hôi men theo vầng trán ương bướng lượn xuống bên thái dương rồi bị

những sợi tóc thấm lấy. Ngón tay nàng vuốt ve vồng ngực hắn, nấn ná nơi

điểm mẫn cảm giọng nói đứt quãng.

- Tướng công….đừng….dừng lại….ta…ta….

- Ân? Ta chưa hề dừng.

Nàng quẫn, thực sự quẫn! Hắn rõ ràng cố tình bẻ cong ý của nàng mà, miết

miết cánh môi nàng gần như muốn khóc nhưng cũng không dám có bất cứ cử

động nào quá mạnh. Nhờ có áo choàng dầy của hắn bao phủ cả hai nên bất

cứ ai nhìn vào cũng chỉ thấy nàng đang được hắn ôm trở về, nhưng chỉ cần một góc áo choàng phất lên sẽ thấy sự việc….hoàn toàn khác. Biết tướng

công của mình là kẻ ngoài lạnh lùng trong phúc hắc nhưng nàng tự xét

thấy bản thân chưa gây nên tội tình gì mà để bị hắn chỉnh thảm như này

a~~~~ ( còn “thảm” nữa yên tâm *cười đê tiện*).

Chương 47: Tơ duyên.

- Chàng….mau buông…

Thuỷ Linh vừa xấu hổ vừa quẫn thì thào

nho nhỏ, đôi môi miết đến đỏ bừng. Nàng cựa mình muốn từ trong lòng hắn

thoát ra, một đường về đến Vĩnh Hoà cung tuy không gặp quá nhiều người

nhưng cũng đủ để nàng muốn đào hố thật sâu chôn mình thực chặt vĩnh viễn không muốn phơi mặt ra ánh mặt trời. Vì cái gì, vì cái gì là vì cái gì

a~~~ chẳng nhẽ tướng công nhà nàng do bị cấm dục lâu ngày mà….phát cuồng rồi?

- Ân….

Hạ thân lại truyền đến một giận co rút

khiến nàng một lần nữa bật ra âm thanh ám muội, cũng thực may đã về đến

tẩm thất bằng không….nàng không dám tưởng tượng tiếp. Đôi mắt ngập nước

hung hăng trừng tuấn nhan đang kề sát bên mình, tay nhỏ đánh vào vai hắn nhưng lực đạo lại vô cùng mềm nhẹ. Đổi lại là một tiếng cười trầm thấp, hơi thở nam nhân tràn ngập bá đạo bao phủ lấy nàng.

Xoạt…

Nàng khẽ rên một tiếng vùi mặt vào ngực tướng công mình không dám nhìn tiếp, quả nhiên là không gì giống như vẻ bề ngoài. Khi lớp vải nặng nề của

chiếc áo choàng trượt nhẹ khỏi vai hắn, cũng là lúc mục quang hắc ngọc

lại càng thêm thiêu đốt nhìn thân hình kiều nhỏ thu gọn trong vòng tay

mình. Y phục hé mở để lộ làn da non mịn ửng hồng càng khiến những dấu

hôn nho nhỏ trên cổ trên vai thêm phần tiêm diễm bắt mắt, ty đái bằng tơ trong suốt thắt nơi vòng eo mảnh mai đã bị nới lỏng ra buông lơi hờ

hững. Diệp Cô Thành từ tốn di xuyên qua lớp rèm lưu ly và màn trướng

buông rủ, lách qua bình phong nhẹ nhàng đặt thiên hạ nhỏ bé của mình lên lớp nệm gấm êm ái của giường lớn, ánh mắt tham luyến không rời khỏi

nàng một giây. Từ nàng toát ra điều gì đó thực lạ, như thể là một loại

mê dược càng lúc càng lôi quấn hắn mạnh mẽ tiến đến gần. Từng hơi thở,

từng cái nhìn, từng động tác đều khiến hắn không thể không chú ý không

thể cưỡng lại được mà bị hút vào. Mỗi khi chạm được vào nàng hắn lại

không thể kìm chế nổi mà một lần lại một lần muốn nhiều hơn nữa, giống

như thiếu niên mới lớn lần đầu nếm trải hương vị dục tiên dục tửu….hắn

có chút muốn cười khi nghĩ như vậy. Hắn, Diệp Cô Thành ngay từ thủa

thiếu thời cũng đã trầm ổn đến băng lãnh, chưa một lần để thứ gì đó ảnh

hưởng đến mình, ngay cả cảm xúc hắn cũng có thể làm chủ được vậy mà chỉ

cần là nàng tất cả đều vượt khỏi sự kiểm soát. Hắn từng nghĩ cả đời sẽ

chỉ làm bạn với Cô Vân kiếm bởi kiếm là niềm đam mê, là khát vọng của kẻ theo đuổi tột đỉnh sức mạnh như hắn. Nàng là một điều gì đó khác hắn,

không chỉ là đam mê, không chỉ là dục vọng là ham muốn là chiếm hưu mà

là một loại…bản năng.

Cảm thấy cơ thể nàng càng lúc càng nóng,

hắn biết bây giờ chính là lúc thích hợp. Bàn tay nhẹ nhành rời khỏi nơi

tư mật ướt át đã bị hắn chêu chọc suốt từ nãy đến giờ ra, trượt lên phía trên. Hai ngón tay chạm vào ty đái mỏng manh định rút ra bất ngờ lại bị bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy, hắn hơi ngẩng lên nhìn nàng bạc môi nhếch nhẹ chêu chọc.

- Nàng còn sợ….

Chưa kịp nói hết, trước

ngực áo chợt căng thẳng. Cả người hắn lúc này buông lỏng, một tay lại

vẫn đang đỡ lấy nàng nên bị mất đà lại sợ đè nặng vào nàng nên hơi

nghiêng người sang một bên. Ai ngờ nàng lại mạnh mẽ đảo người một cái

thành công đè được hắn xuống giường, leo lên thắt lưng tay vẫn nắm áo

của hắn buông lỏng. Ngón tay nhỏ bắt đầu như không có xương trượt dọc từ bờ ngực rộng xuống vòng eo thon không một chút mỡ thừa, nàng cắn môi

mọng mị mắt cười như chêu chọc hắn.

Xoẹt…bộp.

Thắt lưng

cẩn tử ngọc bị nàng dứt khoát rút ra, thả rơi xuống sàn đá hoa cương

trải