
ục đích của mình, chính hắn cũng
cho rằng mình đúng là như thế. Cho đến tận thời điểm dù biết Tô Y Thược
muốn giết mình, hắn lại chỉ có một cảm giác vô cùng thoải mái, thì hắn
mới phát hiện ra rằng, mình đã mệt mỏi, đã chán ghét cuộc sống như vậy,
ngay cả chết cũng trở thành một chuyện quá xa xỉ.
Tô Y Thược không chờ người của Hồng Kiều tới gần đã tự đứng dậy bước từ sau thùng hàng ra.
“Lùi ra.” Koster lên tiếng ngăn cản những người muốn bắt Tô Y Thược, máu
trên ngực càng lúc càng nhiều. Dường như bên cạnh hắn có bác sĩ chuyên
dụng, lập tức bước tới cầm máu giúp hắn.
“Mày còn nhớ rõ vụ tai nạn xe vô cùng kinh khủng ở thành phố A mười mấy năm trước
không?” Tô Y Thược lạnh lùng hỏi, trong mắt ánh lên vẻ đau đớn, cảm giác sung sướng sau khi giết Koster chợt bị cảm giác trống rỗng vùi lấp.
Koster như đang cố nhớ lại, sự đau đớn trên mặt như nhuộm vẻ đau buồn vì nhớ đến một chuyện gì đó.
“Trên chiếc xe đó, có… mẹ của tao.” Tô Y Thược chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phun ra những lời này.
“May mà từ nhỏ tim của anh đã khác với người khác, nằm ở bên trái, nếu không thì trúng phát súng này đúng là đi tong rồi.” Người đàn ông đang cắm
cúi xử lý vết thương cho Koster liền trêu tức nói.
Tô Y Thược kinh ngạc nhìn hắn, không!!! Sao có thể thế được, cô nhất định
phải giết hắn, không sao, vì muốn bảo đảm mạng sống của hắn sẽ mất trong tay mình, cô đã chuẩn bị để ngọc nát đá tan với hắn. Dù hắn có không
giống người thường thì cũng đừng mong trốn được.
“Tao vốn định để mày được toàn thây, nhưng nếu đã vậy, thì cùng xuống địa
ngục đi!” Khi Tô Y Thược giơ cao kíp nổ trong tay, mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa của nụ cười kỳ quái đó. Cô cũng không để mọi người có thời gian phản ứng, lập tức định ấn nút.
“Y Thược!” Ở boong
tàu vang lên giọng nói khiến bàn tay đang định ấn nút của Tô Y Thược
chợt ngừng lại. Thời khắc này, trong đầu Tô Y Thược liên tiếp hiện lên
hình ảnh khi sống cùng Lâm Mạc Tang. Không phải anh đã ăn canh bị cô bỏ
thuốc mê sao? Lượng thuốc mê trong đó đủ để anh ngủ say cả ngày, nhưng
hiện giờ anh lại xuất hiện ở đây là thế nào?!
Sự xuất hiện của Lâm Mạc Tang rõ ràng đã phá vỡ kế hoạch của Tô Y Thược. Không
được, cô phải nghĩ cách để anh rời khỏi đây. Tô Y Thược khẽ nhíu mày.
Cả đám người đang ngẩn ra cũng đều bừng tỉnh, lập tức chĩa súng về phía
cô. Koster lại vẫn đứng thờ ơ như trước, không hạ lệnh bắt hay lấy mạng
cô.
“Muốn cùng chết thì cứ nổ súng thử xem.” Tô Y
Thược nhếch môi cười khẩy, vừa nói vừa lùi lại, chậm rãi lùi về phía
boong tàu. Cô phải vô cùng cẩn thận, hiện giờ, bất cứ một sai lầm nào
của cô cũng sẽ tạo thành hậu quả mà cô không thể gánh nổi.
Mỗi một bước chân, dài như cả thế kỷ.
Tuy những người khác không dám dồn ép cô đến cùng, nhưng cũng bám sát theo
cô, chỉ muốn tìm cơ hội để đoạt lấy kíp nổ trong tay cô.
Khi Tô Y Thược vừa mới lên đến boong tàu, Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng thở phào,
may mà ngăn cô kịp thời, nếu không, anh thực sự không dám tưởng tượng
đến hậu quả.
“Không phải em nói sẽ chịu trách nhiệm
với anh sao?” Lâm Mạc Tang quát lên, mọi sự lo lắng của anh đều hóa
thành phẫn nộ. Anh cũng không nghĩ mình sẽ tức giận đến vậy, không thể
khống chế được.
Tô Y Thược trợn trừng mắt: “Tôi chỉ
đùa giỡn một chút thôi mà, ai ngờ môn chủ Quyết Tài môn lại dễ bị lừa
thế chứ.” Giọng cô đầy vẻ trào phúng, cố dùng vẻ lạnh lùng trong đáy mắt để chèn ép cảm giác vui sướng và căng thẳng khi nhìn thấy anh xuống. Có lẽ cô không nên gặp anh rồi lại tham lam sự dịu dàng ấm áp của anh.
Hiện giờ cô lại không thể không tàn nhẫn phủ nhận tất cả. Cô chỉ muốn
sau này anh hãy quên đi người phụ nữ đã ‘đùa bỡn với tình cảm của anh’
này đi, tìm một cô gái tốt khác.
Môn chủ Quyết Tài
môn?! Hồng Kiều hơi kinh ngạc, đây không phải là Howard tiên sinh sao?
Nếu anh ta là môn chủ Quyết Tài môn thật, thì hôm nay to chuyện rồi. Dù
kết quả thế nào mình cũng không thoát được quan hệ. Hiện giờ Hồng Kiều
đúng là khóc không ra nước mắt.
“Chúng tôi chỉ muốn
Tô tiểu thư bỏ thứ trong tay ra, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy bị
thương.” Hồng Kiều nhìn Lâm Mạc Tang chằm chằm, cam đoan nói. Chỉ tiếc
là người ta căn bản không thèm để ý tới hắn.
“Vậy coi như anh thích bị em lừa là được rồi.” Lâm Mạc Tang thờ ơ nói, từ từ đi về phía Tô Y Thược.
Giờ phút này, chính Tô Y Thược cũng không biết phải nói gì: “Đồ ngốc…”. Cô
chỉ khe khẽ than lên một tiếng, cũng chỉ mình cô nghe thấy mình đang nói gì.
“Đừng tới đây.” Vừa nói, Tô Y Thược vừa đi về bên cạnh boong tàu.
Lâm Mạc Tang không dừng lại.
Cho tới tận khi lùi ra sát mép tàu, thật sự không thể lùi thêm nữa, Tô Y
Thược mới dừng bước. Lâm Mạc Tang chỉ cách cô khoảng hai bước chân.
“Anh còn tới nữa em sẽ ấn nút.” Tô Y Thược uy hiếp.
Hồng Kiều cuống như kiến bò trên chảo nóng, muốn nói Lâm Mạc Tang đừng ép Tô Y Thược nữa, còn tiếp tục ép thì mọi người sẽ phải chết hết. Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Mạc Tang, hắn lại sợ hãi không dám lên
tiếng. Khí phách của người đàn ông này thật đáng sợ!
Koster lẳng lặng nhìn họ, trong mắt v