XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322171

Bình chọn: 8.00/10/217 lượt.

yêu mị, đáy mắt lại sâu như hồ

nước lạnh.

***

Lâm Mạc Tang ôm

trán, chết tiệt, anh biết ngay sự bình tĩnh mấy ngày nay của cô đều là

giả vờ mà. Anh không nên tin tưởng cô như vậy, không ngờ cô lại bỏ thuốc mê với anh! Nếu không phải vì sự bất an trong lòng khiến anh nhân lúc

cô không chú ý, uống ít canh một chút theo bản năng, thì chỉ e là đến

sáng mai anh mới tỉnh lại được.

Anh vỗ mạnh vào cái

đầu mơ mơ hồ hồ của mình, nhìn đồng hồ. Đã 11h rồi, thời gian giao dịch

của Quỳ Thiên và Hồng Bang là 11h20’, lúc trước anh đã sai thủ hạ đi xử

lý. Vậy cô đi đâu?! Lâm Mạc Tang chợt nhớ đến mấy hôm trước Tô Y Thược

có nói muốn ‘trêu đùa hắn một chút’… Chẳng lẽ… nghĩ tới đây, Lâm Mạc

Tang hoàn toàn không chịu nổi, chẳng lẽ cô không biết nơi đó nguy hiểm

thế nào sao?!

“Y Thược có nói với cậu là cô ấy đi đâu không?!”. Vừa ra ngoài cửa, Lâm Mạc Tang vừa gọi điện thoại cho Nhất

Sát, anh hy vọng phán đoán của mình là sai lầm.

Khi

nhận được câu trả lời là “Không”, anh lập tức cúp điện thoại. Không

được! Nếu anh đến chậm một chút thì nguy hiểm của cô lại tăng thêm một

bậc nữa. Lần nào cô gái này cũng khiến anh phải lo lắng vì mình. Lần

này, tim anh quặn lên lo lắng không ngừng, cảm giác bất an càng ngày

càng mãnh liệt trong lòng anh!

Y Thược, chờ anh!

Gió đêm rất lạnh, ngư dân đánh cá ở bến tàu đã đi về từ lâu.

Tô Y Thược mặc đồ đen im lặng dựa vào vách tường đá của một hầm ngầm, ánh

mắt đầy vẻ kiên quyết, tuyệt tình, chỉ đợi để tung một kích cuối cùng

vào mục tiêu.

Có đôi khi, mọi hận thù tích tụ lại sẽ

biến thành một nguồn lực, bình thường nguồn lực này sẽ không thể hiện ra ngoài, nhưng thật ra nó vẫn luôn tồn tại. Mà nguồn lực giúp Tô Y Thược

chống chọi suốt hai ngày nay, chính là mối hận với Koster và sự oán

trách đối với Văn Quân.

Có lẽ còn có thứ khác nữa,

nhưng cô không muốn nghĩ tới, chỉ sợ khi có thứ níu kéo, thì sự kiên

quyết thúc ép cô phải lôi Koster xuống địa ngục sẽ bị dao động mất.

Lâm Mạc Tang vỗ mạnh vào tay lái, cô ấy còn dám phá hỏng xe anh nữa!!! Tô Y Thược, tâm tư của em cẩn thận thật đấy!!! Thật sự không thể xem thường

em được!!! Hiện giờ Lâm Mạc Tang y như một con sư tử giận dữ gào thét.

“Cho cậu hai phút, tôi muốn nhìn thấy trực thăng tới đây. Bảo Phong dẫn

người tới kéo dài thời gian giao dịch của họ.” Giọng điệu lạnh lẽo của

Lâm Mạc Tang khiến người ta không kìm được run rẩy. Cúp điện thoại, Lâm

Mạc Tang lại đập mạnh vào cửa kính xe! Anh bực bội, thực sự rất bực bội, cảm giác bất lực tràn ngập trong anh, trừ sốt ruột ra thì anh chẳng làm được gì cả.

“Lần này, đừng để anh bắt được em. Nếu

không…” Đột nhiên Lâm Mạc Tang nở nụ cười kỳ dị, hai trong mắt đỏ au,

từng giọt từng giọt máu nhỏ dọc theo cửa kính xe nhưng anh lại chẳng hề

có chút phản ứng nào.

11h25’ đêm.

Đã quá thời gian giao dịch mà Tô Y Thược được báo 5 phút, nhưng không ai

tới bến tàu. Chẳng lẽ tin tức sai lầm sao?! Tô Y Thược nghi hoặc.

Đột nhiên có tiếng cánh quạt vang lên trên đỉnh đầu, Tô Y Thược dịch người

ra ngoài một chút, quan sát xem có phải Koster tới rồi không.

Nhưng hai phút sau cũng chỉ có tiếng bước chân, Tô Y Thược không thể đoán

được người đến là ai. Lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động cơ ô tô thu hút sự chú ý của cô.

“Xin lỗi, trong bang có

chút chuyện nên làm chậm thời gian của ngài.” Giọng nói của Hồng Kiều

vang lên đầu tiên trong khoang tàu. Tô Y Thược siết kíp nổ trong tay.

“Hàng đâu?” Giọng nói không cảm xúc của Koster.

“Chuyện này ngài cứ yên tâm, tôi đã đặt lên tàu cho ngài rồi, chỉ chờ ngài kiểm hàng thôi.” Hồng Kiều vồn vã nói, “Để tôi đưa ngài đi.” Sau đó, lại

những tiếng bước chân vang lên, nghe tiếng có vẻ người trên tàu cũng

không ít.

Tô Y Thược nấp sau thùng, khẩu súng đặt bên cạnh, nhìn ra bên ngoài. Cô chỉ chờ Koster vừa đặt chân xuống sẽ bắn

một phát giải quyết hắn, dù sao cô cũng lép vế hơn về số lượng người.

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, thần kinh Tô Y Thược cũng căng lên. Cô nhất định phải tự tay giết hắn báo thù cho mẹ.

“Pằng!” Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng gì, ngực Koster đã nở ra một đóa hoa đỏ thẫm.

Khẩu súng của Tô Y Thược vẫn còn bốc khói, khẽ rung lên. Đó là một cảm giác vô cùng hưng phấn vì báo được mối thù lớn của mình.

Tình huống bất ngờ này khiến Hồng Kiều sợ ngây người, suy nghĩ đầu tiên của

hắn ta là, nếu người đàn ông này xảy ra chuyện ở bên cạnh hắn ta, thì

hắn ta sẽ không gánh nổi. Vì thế, hắn ta lập tức phái người bảo vệ

Koster theo bản năng, sau đó phái người đi tìm người vừa nổ súng.

Koster nhăn mặt ôm ngực. Hắn chưa từng bị thương nặng như thế này bao giờ.

Ngay khi cô vừa chuẩn bị ra tay, hắn đã nhìn thấy cô ấy. Nhưng cũng

chính vì đó là cô ấy, nên vào khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên không muốn

né tránh.

“Vì sao?” Trừ khuôn mặt rất bình thường kia của Koster hơi biến dạng vì đau ra, giọng điệu của hắn vẫn không hề

thay đổi chút nào, dường như hắn cũng chẳng hề quan tâm đến tính mạng

của mình.

Khi người khác cảm thấy hắn là một kẻ táng

tận lương tâm, không từ thủ đoạn vì m