
ài ca tuyệt thế tiểu thụ , bạn Bạch mới chịu nhảy
xuống ghế, cầm nửa bình rượu lướt tới bên Lã Vọng Thú, nắm luôn lấy vai
hắn, “Nào nào… Nữ vương thụ, tôi kính anh, chúc hoa cúc (3)phía sau anh
bao dung vạn vật! A ha ha ha ha…”
Nói xong lại vèo một cái tới bên Mặc Duy Chính sắc mặt bình tĩnh, “Tổng công! Tôi chúc anh kim thương (4)không gãy! Y hi hi hi…”
Mặc Duy Chính chưa kịp tự tay bóp chết bạn, Tiểu Bạch đẩy một cái đã
cho hắn bay ra xa, tiếp tục chạy về phía Hoàng sóng thần, “Hoàng… F!
Chúc sự nghiệp bò sữa của cô phát triển không ngừng!”
Hoàng sóng thần còn sửng sốt, Tiểu Bạch đã lại nhảy sang Chu quản lí
bên cạnh, không biết kẻ lôi kéo Tiểu Bạch uống rượu như hắn giờ có vạn
phần hối hận hay không nữa, Tiểu Bạch chỉ cười nhìn Chu quản lí thần sắc khẩn trương, “Hả? Chu quản lí bị táo bón sao, mặt lại đỏ như thế!” Nói
xong còn vỗ PP của Chu quản lí một cái, Chu quản lí giật thót mình biến
sắc, “Ây?” Tiểu Bạch cười gian chỉ chỉ Chu quản lí chế nhạo, “Anh còn bị trĩ nữa à… Nào nào, cụng ly vì sự khỏe mạnh của hoa cúc của anh…” Nói
hết bèn buông cái bình không xuống, “Nào nào, thêm một lọ!”
Nhưng cả bàn rượu chỉ có Tiểu Bạch là tươi cười hưng phấn bừng bừng,
những người khác không phải tái xanh cũng là tái tía, Lý quản lí thừa
dịp Tiểu Bạch còn chưa kịp tìm mình chúc rượu bèn đánh trống thu quân,
“Tổng tài tôi còn chút việc phải về trước…” Nói xong liền ra hiệu cho
thư ký, “Tiểu Hàn, chúng ta về trước thôi…”
Chu quản lí khi nãy vừa táo bón lại còn trĩ, lòng nghĩ ở lại không
chừng còn ra vấn đề nặng hơn, cũng theo chân Lý quản lý mà rút êm.
Mặc Duy Chính đẩy Tiểu Bạch đang vừa uống vừa hò hát, xấu hổ nói với
Lã Vọng Thú cùng Hoàng sóng thần, “Cái này… Các vị cũng về trước đi,
chuyện hợp đồng ngày mai bàn tiếp vậy.” Hoàng sóng thần bị Tiểu Bạch nói nhảm một phen, sắc mặt đã cực xấu xí, đương nhiên muốn đi cho mau. Chỉ
có Lã Vọng Thú hỏi một câu, “Còn Chu tiểu thư thì sao? Cô ấy…”
Mặc Duy Chính nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch đã choáng váng chẳng biết trăng sao gì, “Tôi đưa về.”
“Vậy…” Lã Vọng Thú dường như định nói gì, nhưng cuối cùng cũng không
thốt ra lời, chỉ một tiếng hạ màn, “Được rồi, mai chúng ta bàn lại vậy.”
.
Chờ Mặc Duy Chính tống được Chu Tiểu Bạch hát chán rồi ngủ vào trong
xe, đang tính mở máy bỗng ngây ra, người kia phải đem đi đâu đây? Phải
rồi. . . Gọi điện thoại hỏi! Mặc Duy Chính giật lấy cái túi Chu Tiểu
Bạch vẫn ôm khư khư, lục lọi khắp cả “sào huyệt”, đổ ra một đống đồ tạp
nhạp, hai cái đĩa dán nhãn ”SHO” với “TAIKI”, một xấp dày thẻ giảm giá
McDonald, một cái ví – không biết bên trong có manh mối gì không, như là hóa đơn điện nước chẳng hạn. . . Mặc Duy Chính mở ví chỉ thấy rống
không, độc có một tờ hồng (1) và hai đồng xu.
Bỏ qua vậy, gọi luôn điện thoại. Mặc Duy Chính lấy di động của Tiểu
Bạch mò danh bạ, trên đầu là một ít tên có lẽ là bạn bè gì đó, nhưng Mặc Duy Chính cũng đâu thể nhấn bừa gọi bừa, chỉ tiếp tục dò, đường nhìn
đột nhiên dán lại ở hai chữ “Tổng công”, Mặc Duy Chính ma xui quỷ khiến
thế nào lại bấm nút gọi, kết quả nghe tiếng chuông máy mình vang lên ,
móc ra liền thấy màn hình hiện hai chữ “Ngu ngốc”.
Người kia. . . Mặc Duy Chính ngắt máy, cầm điện thoại của Tiểu Bạch hí hoáy tự sửa tên.
Mặc Duy Chính thoả mãn nhìn tên sửa xong, bỗng nghe Tiểu Bạch bên
cạnh ngáy lên một tiếng, a. . . tìm tiếp, nửa chừng ánh mắt Mặc Duy
Chính dừng lại trên hai cái tên, “Mẹ” cùng “Cố Nhã”, hỏi mẹ bạn vốn là
lựa chọn tốt nhất, nhưng. . . nghĩ đi nghĩ lại hắn bèn gọi cho Cố Nhã.
“Alô. . .” Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Cố Nhã.
“. . .” Mặc Duy Chính tuy rất thân với Tiểu Hòa, nhưng trò chuyện với Cố Nhã cũng chỉ vài lần, đều là lúc tới quán bar thì thăm hỏi xã giao,
đột ngột thế này cũng không biết nói gì cho phải.
Nhưng Cố Nhã bên kia lại không lề mề như hắn, “Heo Bạch chết tiệt, nói gì đi chứ!”
Nghe một tiếng rống, Mặc Duy Chính càng không biết nói gì cho phải,
Cố Nhã đã lại lẩm bẩm nói tiếp, “Chắc chắn là chuẩn bị xem GV mông ngồi
trúng vào phím gọi rồi. . .” Sau đó bên tai Mặc Duy Chính liền chỉ còn
tiếng cô nàng ngắt máy….
Mặc Duy Chính quẫn bách ngó màn hình mấy giây, hạ quyết tâm gọi tới chỗ mẹ Tiểu Bạch.
“A lô. . .” Trong điện thoại lập tức truyền tới tiếng của một phụ nữ.
“Tôi. . .” Mặc Duy Chính rốt cục lấy hết dũng khí nói một tiếng, thanh âm nhỏ nhẹ yếu ớt không gì sánh được.
“Ta đương nhiên biết là ngươi rồi!” Người bên kia không nhịn được nói, “Không phải con heo ngươi thì còn ai vào đây? !”
“. . .” Mặc Duy Chính sửng sốt đến ngây người, lẽ nào Chu Tiểu Bạch với mọi người ngày thường cứ thế nói chuyện?
“Có phải lại hết tiền rồi không? “ Người kia cũng không buồn để ý
việc hắn một mực im lặng, “Ta còn không biết ngươi, mượn cái kiểu gọi
điện không nói câu nào vờ thương cảm là muốn xin tiền. . .”
Mặc Duy Chính hít sâu một hơi quyết định khôi phục hình tượng uy
nghiêm sắc bén thường ngày, dùng giọng nam trầm đầy uy lực nói, “Con gái bác ở trên xe tôi.”
“. . .” Bên kia một mảnh tĩnh mịch, lát sau truyền ra mộ