
t thanh âm run rẩy, “Anh. . . anh muốn gì?”
“Tôi muốn xin địa chỉ nhà cô ấy.” Mặc Duy Chính nói gọn.
“Anh. . .” Thanh âm bên kia càng thêm yếu ớt, “Vậy…anh… rốt cuộc muốn gì?”
“Đưa cô ta về nhà.” Mặc Duy Chính tâm sáng lòng trong đáp.
“Đưa nó về nhà làm gì chứ. . .” Thanh âm bên kia giờ không chỉ yếu ớt mà còn đầy sợ hãi.
“. . .” Mặc Duy Chính kinh ngạc, bản thân vốn chỉ muốn đưa Chu Tiểu
Bạch về nhà, còn chuyện đưa Chu Tiểu Bạch về nhà làm gì cũng chưa từng
nghĩ qua, nghẹn lời lúc lâu mới đáp, “Bác là mẹ cô ấy lẽ nào lại không
rõ?” Nói xong chỉ nghe bên kia đã lặng ngắt như tờ, còn lại mỗi tiếng
báo treo máy, Mặc Duy Chính càng nghĩ càng chẳng hiểu ra sao cả.
Trong xe Tiểu Bạch vừa ngáy khò khò vừa chảy dãi ra nệm xe trắng như
tuyết, Mặc Duy Chính ghê muốn chết lòng đã tính tống Tiểu Bạch ra ngoài
thì bỗng di động của Tiểu Bạch kêu vang, không ngờ là Cố Nhã ngắt máy
khi trước, Mặc Duy Chính không nghĩ ngợi tiếp luôn.
“A lô. . .” Người ta bảo có cố gắng ắt được đền đáp, Mặc Duy Chính
một hồi cố gắng ăn cần thăm hỏi cuối cùng nhận lại là ăn mắng cả một
tràng dài dằng dặc——
“Thằng lưu manh trời đánh thánh đâm! Mày có mắt hay không vậy! Bắt
cóc ai không bắt, lại bắt quỷ ngèo kiết xác như Chu Tiểu Bạch! Cướp tiền không tiền cướp sắc không sắc!”
Giữa tràng chửi như súng liên thanh Mặc Duy Chính mãi mới nói được một câu, “Tôi. . . là Mặc Duy Chính.”
Phải đến lúc Mặc Duy Chính đưa Tiểu Bạch về đến cửa nhà mình, từ đống hỗn loạn mà rút tỉa dần dần, suy đi tính lại mới hay mẹ Chu Tiểu Bạch
cho hắn là cướp, nhờ Cố Nhã kêu gọi “kẻ bắt cóc” tìm lại lý trí mà thả
Tiểu Bạch. Không ngờ Mặc Duy Chính mãi mới có thể hỏi địa chỉ nhà Tiểu
Bạch lại nhận được đáp án cực kỳ ngoài dự đoán, chỉ nghe thanh âm của Cố Nhã không gì sánh được ngây thơ, “Gì kia? Địa chỉ. . . Nó bình thường
vô công rồi nghề thì tới ngủ nhờ, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi cũng không
biết .”
“Vậy nhà bố mẹ cô ấy?” Mặc Duy Chính trực tiếp hỏi.
“A. . .” Cố Nhã đáp, “Ở thành phố T.”
Thành phố T. . . Mặc Duy Chính khóe miệng khẽ giật, tuy từ đây tới đó không có gì trở ngại, nhưng giờ đã gần nửa đêm, lái xe qua cũng phải
mất hơn hai giờ, Mặc Duy Chính dứt khoát nói, “Tôi đưa cô ta tới chỗ
cô.”
“Không được!” Cố Nhã kiên quyết đáp, “Hôm nay là ngày đặc biệt của tôi và Tiểu Hòa, tên kia không thể tới quấy rối.”
Vừa nghe xong, Mặc Duy Chính đỏ ửng mặt, ho khan một tiếng, “Ưm. . .”
“Không thì anh cứ đưa nó ra khách sạn cũng được.”
Mặc Duy Chính đang nghĩ cách này không tệ , nhưng chưa kịp nói gì, Cố Nhã đã tiếp tục, “Chỉ là Mặc tổng tài anh nửa đêm đưa một cô gái đang
say vào khách sạn e gây ảnh hưởng không tốt thôi. . . Chuyện khác không
thành vấn đề. . .”
Mặc Duy Chính biến sắc, “Ở nhà tôi được rồi.”
Cố Nhã bên kia treo máy xong, Tiểu Hòa nằm bên cạnh hỏi, “Em nói ngày đặc biệt gì vậy. . .” Miệng nói tay đã trườn đến quấn quanh eo Cố Nhã,
ai dè bị bạn Nhã gạt luôn không thương tiếc, “Cút sang bên! Đừng cho tôi không biết anh với Tiểu Lý thu tiền hôm nay mắt đưa mày liếc!”
“Hiểu lầm mà. . . Đâu liên quan đến anh. . .” Tiểu Hòa vẻ mặt đau khổ cố sức thanh minh.
Mặc Duy Chính mở cửa xe, kéo Tiểu Bạch đang ngáy ngủ xuống rồi tra
chìa mở cửa, vứt bạn lên sofa phòng khách, cởi áo ngoài móc lên giá, rót một ly nước uống một hơi cạn sạch, thở hổn hển ngồi đối diện với Tiểu
Bạch còn mải chảy dãi, “Ngu ngốc. . .” Nói xong quăng một tám thảm lên
người Tiểu Bạch, xoay người vào phòng tắm, vừa ra lập tức trở về phòng.
Đóng cửa phòng, Mặc Duy Chính bấm khóa, lên giường ngủ một hồi không hiểu sao lại trở dậy mở khóa rồi mới về giường ngủ tiếp.
Uống quá chén kết quả chỉ có ba, một mê man, hai đau đầu, ba… mắc tiểu.
Vốn nói người sống không thể nghẹn nước tiểu mà chết, nhưng nghẹn đến tỉnh thì có, Chu Tiểu Bạch đương ngủ trên sofa lăn một vòng xuống đất…
Muốn đi vệ sinh quá đi! Với kẻ đại lười như Tiểu Bạch, ngủ nằm trong
vòng mục tiêu cuộc đời, dù là đi WC cũng không thể mở mắt phá hư giấc
ngủ. Bạn lơ mơ bò dậy, dựa vào phản xạ lâu ngày luyện thành, đứng dậy,
đi thẳng, quẹo phải, mở cửa, tìm bồn cầu…
“A…” Đầu gối Chu Tiểu Bạch va phải gì đó ngã khuỵu xuống, trong một
thoáng Tiểu Bạch như bị nước lạnh dội trúng đầu mà tỉnh —— Xong! Sắp ngã vào bồn cầu rồi! Ai ngờ lúc Tiểu Bạch tiếp đất lại chẳng thấy chút cảm
giác ẩm ướt lạnh lẽo nào, mà lại rất mềm mại, lẽ nào… Bạn khi nào lại
trang bị đệm ngồi bàn cầu nhỉ?
Mặc Duy Chính đương say giấc nồng đột nhiên gần nửa đêm như bị cả
ngọn Thái Sơn ập xuống người, thoáng cái đã tỉnh, trợn mắt trong bóng
tối chỉ thấy một bóng đen đang cựa quậy trên người , còn nơi nơi sờ
loạn, “Ngươi ngươi ngươi… muốn gì chứ!”
“Bồn cầu… còn biết nói?” Tiểu Bạch so với Mặc Duy Chính còn khiếp sợ
hơn, này đúng là chuyện kinh khủng nhất thiên hạ rồi, nửa đêm dậy đi vệ
sinh, bồn cầu lại hỏi ngươi muốn làm gì? Tiểu Bạch cười ngơ ngẩn, “Một
cái bồn cầu như ngưoi còn dùng vào việc gì, chẳng phải để giải quyết…”
“Giải quyết cái đầu cô!” Mặc Duy Chính nhìn ra là Chu Tiểu Bạch, lật
người tống Tiểu Bạch bám