
mình đang ở đâu, suýt nữa khiến cô sinh ra ảo giác ngoài cửa sổ không
phải là Maldives trời xanh cát trắng, mà là Edinburgh tuyết trắng mây
hồng trong mơ.
Cô mơ thấy "Quả Quả", "Quả Quả" trong mơ không hề vui vẻ.
Trong mơ, cửa sổ phong cách châu Âu phủ lớp khí trắng xóa lạnh lẽo, như sương mù bám trên thủy tinh.
Trong phòng treo một bức tranh sơn dầu, "Quả Quả" đứng trước cửa sổ nhìn dòng xe như nước dưới lầu. "Quả Quả" mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng
thình màu hồng nhạt, sau lưng cô là một chiếc nôi, bên trong có một bé
trai đang ngủ yên. Căn phòng tĩnh lặng, có nghe thấy âm thanh của con
lắc đồng hồ.
Theo từng tiếng đưa qua đưa lại của con lắc đồng hồ, Tần Dư Kiều cảm nhận được nỗi bi thương sâu sắc. Cô nghĩ, nỗi bi thương này là của "Quả Quả", nhưng nỗi bi thương trong mơ như khắc sâu vào tận xương tận tủy cô. Tần Dư Kiều không thể thở nổi. Bất chợt đứa trẻ sơ
sinh bỗng khóc ré lên, vang dội như vậy....
Sau đó cô thấy "Quả
Quả" lo lắng hốt hoảng xoay người, rồi Tần Dư Kiều tỉnh dậy khỏi giấc
mơ. Hình ảnh cuối cùng mà cô thấy là sau khi "Quả Quả" xoay người, trên
cửa sổ đọng sương xuất hiện bốn chữ do "Quả Quả" dùng ngón tay viết.
"Lục Sáu, đồ khốn!"
....
Sau khi tỉnh lại, Tần Dư Kiều nhìn cửa sổ bằng kính, nhìn trần nhà, rồi lại nhìn Lục Cảnh Diệu đang ôm cô ngủ. Cô nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu,
nhìn rất lâu, sau đó Lục Cảnh Diệu tỉnh dậy trong ánh nhìn chòng chọc
của cô.
Lục Cảnh Diệu hé mắt ra, bàn tay đặt trên eo cô kéo cô
lại gần anh hơn. Sáng sớm, cùng anh tỉnh dậy còn có vật cứng ngắc đang
đặt trên đùi của cô kia.
Cô kể cho Lục Cảnh Diệu nghe về giấc mơ
của mình, Lục Cảnh Diệu nói như ăn vạ: "Tại sao anh lại có thể đối xử
không tốt với em chứ..."
Lục Cảnh Diệu cười cười, nhìn mặt cô rồi hỏi: "Vậy nói cho anh biết... trong mơ anh ăn em hay em ăn anh?"
Tần Dư Kiều bực bội đẩy Lục Cảnh Diệu ra.
"Hay là anh đánh em?" Lục Cảnh Diệu lại nói một giải thiết khả thi nhất. Một lúc sau, anh đột nhiên vươn cánh tay trắng như ngọc của mình ra trước
mắt Tần Dư Kiều, "Nhìn thấy không?"
"Thấy cái gì?" Tần Dư Kiều không nhịn được hét lên.
Không biết có phải vừa mới thức dậy hay không, Lục Cảnh Diệu vẫn chưa khôi
phục khí thế thường ngày, thoạt nhìn còn có vẻ vô hại, cho nên anh còn
giống người bị tổn thương hơn cả cô.
"Nhìn kỹ một chút... đừng
nhìn ở phía trên, nhìn xuống dưới một chút. Mắt em để trên đỉnh đầu sao, không nhìn thấy trên đó có hai dấu răng àh?"
Tần Dư Kiều: "..."
"Đó là do trước đây em hành hạ anh mà để lại." Lục Cảnh Diệu lại đưa cánh
tay lại gần thêm chút nữa, "Không tin em lại cắn anh thêm phát nữa, chắc chắn dấu răng trùng khớp hoàn toàn."
Tần Dư Kiều thật sự cầm lấy cánh tay Lục Cảnh Diệu, mở to hai mắt ra nhìn kỹ, cười lạnh: "Lục Cảnh
Diệu, anh xác định hai dấu sẹo nhỏ này không phải do trước đây anh bị
thủy đậu mà để lại đó chứ?"
"Bệnh thuỷ đậu?" Lục Cảnh Diệu lật
người nằm lên trên Tần Dư Kiều, ép Tần Dư Kiều không thở nổi, "Em cảm
thấy anh giống người từng bị thủy đậu sao?" Nói xong cúi đầu xuống, cả
khuôn mặt đều tiến vào trong chăn.
Tần Dư Kiều đá vào mặt Lục Cảnh Diệu, giọng nói run rẩy: "Anh... làm gì thế?"
Lục Cảnh Diệu như con mèo ăn vụng, môi mỏng khẽ mấp máy: "Làm chút chuyện
để em quên đi giấc mơ tối qua. Muốn gán tội người thì sợ gì không có lý
do, nếu em đổ chuyện trong giấc mơ tối qua lên đầu anh, anh thật sự rất
oan uổng..." Nói xong, Lục Cảnh Diệu đè hai chân Tần Dư Kiều lại, muốn
tiếp tục hành động vừa rồi.
Tần Dư Kiều cảm thấy tim mình đập
thình thực, mặt nóng hừng hực, lòng bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi
nóng. Khi cô cảm nhận được sự tiếp xúc của đầu lưỡi Lục Cảnh Diệu thì cơ thể run lên bần bật, nhắm mắt lại nóng nảy nói: "Được rồi, được rồi,
anh bị oan, anh bị oan... Em biết anh bị oan rồi, được chưa?"
Cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng chịu ngẩng đầu lên, khóe miệng mở ra, trên môi
đọng chất lỏng trong suốt. Tần Dư Kiều quay mặt đi, sau một lúc im lặng, Lục Cảnh Diệu quay mặt cô lại đối diện với mình, để cô nhìn vào mắt
mình.
"Kiều Kiều, đừng giận anh nữa được không? Khó khăn lắm
chúng ta mới có ngày hôm nay, Duệ Duệ cũng không muốn nhìn thấy chúng ta ngày ngày lạnh mặt với nhau đúng không?"
"Em không giận, em chỉ
khó hiểu mà thôi." Tần Dư Kiều thích thẳn thắn với người khác, nhân cơ
hội này nói hết những gì trong lòng, "Anh hoàn toàn không hiểu em..."
"Anh không hiểu em về mặt nào?" Lục Cảnh Diệu nhéo eo của Tần Dư Kiều, bẻ
ngoặt lời cô, "Chảnh chọe, sĩ hiện hão, hơi thông minh liền tự cho mình
là thiên tài. Tham lam, lại hay nổi cáu, không thích cứng chỉ thích mềm. Lúc lên cơn thì nhất định phải dỗ dành, dỗ như vậy nè..." Lúc Lục Cảnh
Diệu nói "dỗ như vậy nè", còn cố ý cọ cọ hai lần.
Tần Dư Kiều thật sự phát bực: "Những điều này... đều là khuyết điểm."
"Không phải là khuyết điểm." Lục Cảnh Diệu nói lời ngon tiếng ngọt không chút
úp mở, "Nếu là phụ nữ khác thì tật xấu này là khuyết điểm, nhưng với em
lại là là ưu điểm. Em không biết anh hạnh phúc thế nào khi em làm mình
làm mẩy với anh đâu." Nói xong