
gì nói với cô nữa, nên đứng dậy đi thay đồ, sau khi thay một bộ bikini thì nói: "Cô có muốn đi bơi
cùng tôi không?"
Tần Dư Kiều là vịt lên cạn điển hình, mực nước
sâu nhất mà cô có thể chấp nhận được là mực nước trong bồn tắm lớn. Tuy
cô rất muốn thể nghiệm hoạt động dưới nước, nhưng vẫn lắc đầu: "Ngại
quá, tôi không biết bơi."
"Được rồi, vậy tôi đi trước đây." Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai, đi ra ngoài.
Khắp nơi xung quanh đảo Thái Dương đều là thực vậy nhiệt đới, mặt trời trên
đỉnh đầu vô cùng chói chang. Tần Dư Kiều lười nhác nằm trên chiếc ghế
sofa nệm hơi, cảm thấy hơi buồn ngủ. Bên kia Hi Duệ lại có thêm một
người bạn mới cùng chơi, là một đứa bé gái Châu Á xinh xắn. Cô bé chơi
một lúc rồi chạy lại hôn Hi Duệ rất tự nhiên. Đầu tiên Hi Duệ đỏ mặt,
sau đó di chuyển chân tránh xa cô bé, không ngờ cô bé kia lại nhích lại
gần nó.
Chao ôi, đồ ngốc, về sau con trai cô không lấy được vợ
thì làm sao bây giờ? Tần Dư Kiều nghiêng người cười khẽ, lúc đang cười
vui vẻ thì thấy nệm hơi bên cạnh lún xuống, sau đó ngang eo có thêm một
đôi tay.
Lục Cảnh Diệu đi lặn đã về, để trần nửa người trên. Tần
Dư Kiều quay đầu sang chỗ khác, tầm mắt lại đối diện với hai điểm đỏ
trên ngực Lục Cảnh Diệu.
"Thế nào, người đàn ông của em có thân
hình đẹp chứ?" Lục Cảnh Diệu đắc chí ôm cô, tuy là ban ngày nhưng trên
bờ biển có rất nhiều cặp tình nhân đang nghỉ ngơi nên cũng không ngại.
Tần Dư Kiều ngượng ngùng nhíu mày: "Có gì đẹp. Duệ Duệ còn đẹp hơn anh."
Lục Cảnh Diệu cúi xuống cắn miệng Tần Dư Kiều: "Duệ Duệ di truyền dáng
người của anh, về sau nhất định trở thành một người đàn ông giống anh."
Tần Dư Kiều không phản kháng được hành động "Mèo khen mèo dài đuôi" này của Lục Cảnh Diệu, khẽ huýnh cùi trỏ vào người Lục Cảnh Diệu: "Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Về anh ba sao? Em trở thành người nhiều chuyện
như vậy từ bao giờ thế....?" Lục Cảnh Diệu cầm lấy hộp kem chống nắng ở
phía sau, xoay người nằm lên ghế, "Kiều Kiều, đến đây, bôi cho anh đi."
"Đàn ông các người thật đáng ghét, con của chị dâu anh cũng lớn lắm rồi."
Tần Dư Kiều rất giận, nhéo eo Lục Cảnh Diệu, phát tiết cơn giận của
mình.
Lục Cảnh Diệu thoải mái kêu lên: "Kiều Kiều, em có thể mạnh tay hơn không, thoải mái quá."
Chỉ biết tận hưởng! Tần Dư Kiều vỗ một cái thật mạnh vào lưng Lục Cảnh
Diệu, vang tiếng "Bốp" rõ to. Lục Cảnh Diệu cũng chấn động mạnh, dường
như không ngờ cô sẽ xuống tay độc ác như vậy.
Tần Dư Kiều nhìn
chằm chằm vào năm ngón tay đỏ ửng trên lưng Lục Cảnh Diệu, cũng hơi lo
sợ. Cô không biết mình lại ra tay nặng như vậy, da của Lục Cảnh Diệu vốn rất trắng, dấu tay trên lưng càng hiện rõ, nhìn hơi đáng sợ.
"Có... có đau không?"
"Có thể không đau sao?" Lục Cảnh Diệu lành lạnh quay lại nhìn cô, mặt tối sầm.
"Xin lỗi..." Tần Dư Kiều xoay Lục Cảnh Diệu lại, "Để em xem một chút."
Ngay lúc này, đột nhiên Lục Cảnh Diệu xoay người, đặt Tần Dư Kiều dưới thân, "Hôn anh một cái, anh sẽ tha thứ cho em."
Tần Dư Kiều: "..."
Sau đó lại "Bốp" một tiếng, Tần Dư Kiều lại không chút lưu tình cho anh thêm một bàn tay.
"Đúng là tạo phản, hôm nay anh sẽ lột da em ngay tại đây." Lục Cảnh Diệu làm
bộ bắt lấy tay Tần Dư Kiều đang ở trên người mình, bắt đầu giở trò lưu
manh.
Rõ ràng chỉ là trò đùa ngây thơ giữa nam và nữ, Tần Dư Kiều lại bị Lục Cảnh Diệu làm cho không ngừng cầu xin, chợt lớn tiếng kêu:
"Lục Sáu, anh mau dừng tay." Nói xong còn thò tay xuống dưới nách Lục
Cảnh Diệu theo bản năng, "Anh còn làm em sẽ cù anh đấy."
Đột nhiên người ở phía trên im bặt, sững sờ nhìn, Tần Dư Kiều chớp chớp mắt: "Sao vậy?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Cảnh Diệu cũng khẽ chớp: "Em vừa nói gì?"
"Em sẽ cù anh." Tần Dư Kiều vẫn giữ tư thế sẵn sàng cù lét, nói mà không hề suy nghĩ.
"Câu trước đó nữa, em gọi anh là gì?"
Tần Dư Kiều: "Lục Cảnh Diệu?"
"Đồ khốn?"
Lục Cảnh Diệu: "Đồ khốn cái đầu em!"
Tần Dư Kiều mấp máy môi: "Lục..."
Đôi mắt của Lục Cảnh Diệu sẫm lại, im lặng nhìn cô vài giây, sau đó hỏi: "Kiều Kiều, có phải em đã nhớ ra cái gì không?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Không có."
"Ah..." Lục Cảnh Diệu lập tức khôi phục lại nụ cười trên mặt, sau đó đặt kem
chóng nắng vào tay cô, "Da anh bị nắng làm hỏng mất rồi, mau bôi giúp
anh."
"Không phải anh không sợ nắng sao?" Tần Dư Kiều không tình nguyện bôi kem cho Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu thoải mái nhắm mắt lại: "Không phải anh đang nghĩ cho em sao, sợ nắng làm hỏng da, buổi tối em có sờ cũng không thấy thoải mái..."
Tần Dư Kiều lại đánh Lục Cảnh Diệu hai cái, đúng lúc này phía sau truyền
đến tiếng cười nhỏ, là Lục Cảnh Thành và Cố Nhiễm Nhiễm đã quay lại.
"Lão Lục, bên kia có trận bóng chuyền trên cát, có muốn chơi cùng anh
không?" Rồi cúi xuống, nhìn Tần Dư Kiều cười mỉm, "Dư Kiều, em có hứng
thú không?"
Lục Cảnh Diệu trả lời thay Tần Dư Kiều: "Hai người đi đi, lát nữa em và Kiều Kiều đi câu cá."
...
Hoạt động câu cá được sắp xếp vào buổi chiều, giữa trưa dùng cơm tại nhà
hàng dưới đáy biển, lúc ăn cơm có thể nhìn thấy những loài cá nhiệt đới
rực rỡ. Ăn cơm trong khung cảnh như vạy, dù