
Nhớ mặc quần hoa em mua cho anh ngày hôm qua đấy.”
Tần Dư Kiều mua cho Lục Cảnh Diệu và Lục Hi Duệ bộ quần áo ba con, đều là
áo sơ mi quần đùi hoa. Lúc Lục Cảnh Diệu thay quần áo xong đi ra, Tần Dư Kiều đang bôi kem chống nắng, ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Cảnh Diệu, anh
rất đẹp trai đó.”
Lục Hi Duệ cũng nịnh bợ: “Ba đẹp trai quá, đẹp trai như con vậy.”
Tần Dư Kiều khẽ ngâm nga một ca khúc, lúc xoa đến lưng thì vẫy tới gọi Lục Cảnh Diệu: “Ra đây giúp em đi.”
Sau khi Lục Cảnh Diệu xoa kem chống nắng giúp Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều liếc mắt nhìn Lục Hi Duệ: “Duệ Duệ, lại đây.”
Lục Hi Duệ chạy tới kéo tay ba: “Ba ơi, con không muốn bôi đâu.”
"Chuyện này thật dư thừa, Hi Duệ là con trai, đừng quá chú ý vậy.” Lục Cảnh
Diệu kéo người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa dậy, “Không phải đói sao,
mau xuống ăn sáng đi.”
Người ăn sáng dưới nhà hàng không nhiều,
lúc Lục Cảnh Diệu đi lấy thức ăn, Tần Dư Kiều gọi điện tới công ty. Khi
cô ngẩng đầu lên, Lục Hi Duệ chợt đứng dậy, cái miệng nhỏ hé mở: “Bác
ba…”
Tần Dư Kiều quay lại. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang dắt tay một cô gái còn trẻ, bác ba trong miệng Hi Duệ nhìn cô, lại nhìn Hi Duệ, vẻ mặt kinh ngạc: “Hi Duệ, sao con lại ở đây?”
Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu bưng hai ly sữa nóng trở lại, cười híp mắt chào người đàn ông tao nhã này: “Anh ba, trùng hợp quá.”
Cho nên người trước mặt này là con trai thứ ba nhà họ Lục - Lục Cảnh Thành, chồng của Trương Kỳ.
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Thành đứng đó, cũng nhìn người phụ nữ đứng bên
cạnh anh ta, sau đó Lục Cảnh Thành bắt đầu giới thiệu: “Anh giới thiệu,
đây là bạn gái anh, Nhiễm Nhiễm.”
Thật ra đôi lúc Tần Dư Kiều
không thể hiểu nổi đàn ông định nghĩa hai chữ bạn gái kia như thế nào.
Sau đó cô cho rằng Lục Cảnh Diệu giới thiệu cô với danh nghĩa “bạn gái”
thì Lục Cảnh Diệu lại ôm lấy vai cô: “Kiều Kiều, anh ba của anh, em cũng gọi anh ba đi.” "Anh ba." Tần Dư Kiều bất đắc dĩ gọi Lục Cảnh Thành một tiếng anh ba.
Lục Cảnh Thành có đôi mắt rất giống Lục Cảnh Diệu, đuôi mắt xếch lên, nhưng vì tuổi tác nên đuôi mắt có vài nếp nhăn, con mắt như sao sáng, lúc
cười rộ lên nếp nhăn đó như nước xoáy dâng tràn.
Tướng học nói
đàn ông mà có mắt như vậy thì rất đào hoa, là người đa tình. Có hai loại đàn ông đa tình, có tiền thì phong lưu, không tiền thì thuộc loại lưu
manh.
Lúc trước Tần Dư Kiều vẫn nghe Bạch Quyên kể vô số chuyện
tình của Lục Cảnh Thành, bây giờ thấy người thật lại không thể nén sự tò mò liếc nhìn vài lần. Sau đó cô cảm thấy cánh tay đặt trên eo cô siết
chặt, ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu ôm cô chặt hơn nữa.
"Thì ra là... em dâu sáu à?" Lục Cảnh Thành cười hề hề nhìn Tần Dư Kiều, đưa tay mình ra, "Lần đầu gặp mặt, không chuẩn bị quà rồi, lần sau sẽ bổ
sung."
"Anh khách sáo rồi." Tần Dư Kiều mỉm cười, liếc mắt nhìn
cô gái trẻ tuổi bên cạnh Lục Cảnh Thành. Gương mặt cô ta hiện rõ vẻ xấu
hổ nhưng vẫn tươi cười rất tự nhiên. Đúng là lăn lộn với đời thì tâm lý
cũng phải vững vàng.
Đi du lịch nước ngoài cũng có thể gặp người
nhà, nên tất nhiên phải ngồi ăn sáng chung rồi. Bởi vì dù sao Lục Cảnh
Thành cũng là người nhà họ Lục, nên trên bàn ăn Tần Dư Kiều hơi lúng
túng, nhưng Lục Hi Duệ còn lúng túng hơn cả cô. Nó nhìn cô gái bên cạnh
bác ba, không biết nên xưng hô thế nào, liền cúi đầu, dáng vẻ vô cùng
rầu rĩ.
Thật ra Tần Dư Kiều không muốn để Hi Duệ nhìn thấy những
khía cạnh xấu của xã hội, trong thế giới của trẻ con, khái niệm về các
mối quan hệ hết sức đơn giản, chỉ có những mối quan hệ như sau: Ba mẹ,
người thân, thầy cô, bạn bè và bạn cùng lớp. Chúng không cần phải hiểu
những mối quan hệ phức tạp xung quanh, nhưng cuộc sống lại ở trong vòng
luẩn quẩn gia đình nhà trường và xã hội. Ví dụ như lúc bạn hưởng thụ sự
tốt đẹp của các mối quan hệ tình cảm thì không thể tránh khỏi phải đối
mặt với vài quan hệ phức tạp và lúng túng.
Tần Dư Kiều còn nhớ rõ khi còn bé thì cô có hai người thím, một lớn một nhỏ, hồi đó còn bé
không hiểu chuyện, mãi cho đến khi đi học cô mới hiểu ra.
Hình
như cô gái có tên là Nhiễm Nhiễm này rất thích Hi Duệ, đưa caramel, bánh quy và miếng bánh mì nướng cho nó: "Tên em là Hi Duệ à?"
"Lục Hi Duệ." Lục Hi Duệ khai báo đầy đủ cả họ lẫn tên của mình, sau đó gật
đầu, nhìn chằm chằm bánh mì, caramel và bánh quy trong đĩa, có vẻ không
muốn ăn lắm.
Lục Cảnh Thành đặt tay Nhiễm Nhiễm vào lòng bàn tay, lên tiếng hỏi: "Duệ Duệ không thích ăn sao?"
Tần Dư Kiều đưa tay xuống dưới bàn, học chiêu nhéo người của anh, cũng nhéo eo Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu ngước mắt, tươi cười nhìn vào mắt cô,
sau đó quay đầu nói với Hi Duệ: "Không thích ăn thì đừng ăn, không ai ép con đâu."
Sau khi giáo dục con trai, Lục Cảnh Diệu nhìn Lục Cảnh Thành nói: "Hi Duệ, càng ngày càng kén ăn."
"Tôi tưởng trẻ con đều thích ăn những món này." Nhiễm Nhiễm cười nói, sau đó nhìn vào mắt Lục Cảnh Thành rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Cảnh Diệu: "Nhóc này kén chọn lắm."
"Không sao." Lục Cảnh Thành vẫn cười ha ha, rồi nói với Hi Duệ: "Lát nữa bác ba đưa con đi xem rùa