Old school Swatch Watches
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210664

Bình chọn: 9.00/10/1066 lượt.

về sau vợ con cũng gọi là bà

Lục ạ?” Dừng một chút, “Vậy có nhiều bà Lục quá không…”

Lục Cảnh Diệu hừ nhẹ một tiếng: “Bà Lục của con là vợ của con, bà Lục của ba là vợ của ba. Chẳng liên quan.”

Tần Dư Kiều: “…”

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió nóng ban đêm lùa vào trong. Buồng xe tối

đen, Lục Cảnh Diệu kéo tay Tần Dư Kiều đặt lên người mình, Tần Dư Kiều

quay đầu nhìn anh nhưng anh đã nhắm mắt giả vờ ngủ. Gió biển chậm rãi

lướt vào xe, như niềm ngọt ngào và hạnh phúc lơ đãng len lỏi vào đáy

lòng.

***

Phòng họ đặt là phòng hạng sang gồm có hai gian

phòng. Tần Dư Kiều quyết định ngủ cùng Hi Duệ mà không cần đắn đo, Lục

Cảnh Diệu nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, lúc tắm xong đi vào phòng cô

chúc ngủ ngon.

"Anh chuẩn bị đi ngủ đây, Kiều Kiều.”

Tần Dư Kiều đang ngổi xổm dưới đất thu dọn đống đồ vừa mua từ cửa hàng miễn thuế, thờ ơ chúc lại: “Chúc ngủ ngon.”

Lục Cảnh Diệu còn định nói chút gì đó, nhưng Lục Hi Duệ đã tụt xuống khỏi

giường, đi ra đóng cửa, “Chúc ba ngủ ngon.” Nói xong, lập tức đóng cửa

lại.

Tần Dư Kiều quay lại cười với Hi Duệ, Hi Duệ phủi bụi bò lên giường, sau đó nói với Tần Dư Kiều vẫn đang thu xếp đồ đạc: “Chị Dư

Kiều, chừng nào thì chị đi ngủ?”

Tần Dư Kiều: “Một lát nữa thôi, Duệ Duệ.”

Một phút sau, Hi Duệ lại nói: “Chị Dư Kiều…”

Tần Dư Kiều quay lại, Lục Hi Duệ đã mở chiếc chăn trắng ra, vươn bàn tay

nhỏ bé vỗ chỗ trống trên giường lớn: “Nhanh lên đi chị.”

***

Đêm nay, Tần Dư Kiều hơi khó ngủ, trước kia không ngủ được cô thường trằn

trọc trở mình giết thời gian, bây giờ Hi Duệ đang nằm yên ngủ ngon bên

cạnh mình, tiếng động nhỏ cô còn không dám phát ra chứ đừng nói là xoay

người.

Ngẫm lại đúng là thần kỳ, con trai của cô đã bảy tuổi rồi. Ban ngày lúc Hi Duệ ở bên cô, tựa như một mặt trời nhỏ xoay quanh cô

vậy. Chỉ cần một câu nói của nó thôi, cô đã cảm thấy vui vẻ và hạnh

phúc. Bây nó nó im lặng ngủ bên cạnh cô, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kháu khỉnh tựa thiên sứ, khiến cô không dằn lòng được muốn hôn lên mặt nó,

lòng đầy cảm động.

……

Lục Cảnh Diệu ở phòng bên cạnh đúng

là trằn trọc trở mình. Nằm trên chiếc giường cỡ King, anh buồn bực nghe

tiếng sóng biển, nhìn bức tranh khiêu gợi trên tường, lòng anh càng khô

nóng không yên. Có điều anh vẫn cố nhẫn nhịn không chạy sang phòng bên

cạnh ôm người phụ nữ đó.

Đêm nay cho thằng nhóc thối tha kia được lợi. Nhưng chỉ cho nó một đêm thôi, một đêm thôi!

***

Lục Cảnh Diệu ngủ rất muộn nhưng hôm sau lại thức dậy sớm nhất. Bởi vì sáng sớm đã nhận được điện thoại từ thư ký của Lục Hòa Thước.

"Ngài Lục, tối qua ngài không tham gia bữa cơm gia đình, chủ tịch rất tức giận…”

Lục Cảnh Diệu đứng ở ban công, biển xanh trời biếc cát trắng, tia nắng ban

mai chiếu rọi qua tầng mây. Gió biển thổi tới, làm rối mái tóc đen ngắn

của anh. Quay sang nhìn căn phòng bên cạnh vẫn im lìm, anh uể oải nói:

“Anh nói thẳng với ông ấy, tôi đang nghỉ phép…”

"Tôi sẽ giải

thích với chủ tịch Lục.” Thư ký nói, dừng một chút, thông báo chuyện xảy ra trong buổi họp của nhà họ Lục tối qua: “Hôm qua cậu Nguyên Đông dẫn

một cô gái đến. Cô gái đó họ Vương, chủ tịch nhìn rất vừa lòng. Thái độ

của Nhị tiểu thư cũng khá niềm nở, về phần những người khác, đều chưa

bày tỏ thái độ.”

"Ừ. Tôi biết rồi.”

Lúc Lục Cảnh Diệu cúp

máy, phòng bên cạnh đã có tiếng lục tục, còn vang tiếng cười “khanh

khách” của Hi Duệ: “Chị Dư Kiều, em tự mặc quần áo được mà… Chị mặc cho

em… nhột lắm…”

Lục Cảnh Diệu chợt nhớ tới căn hộ ở Edinburgh,

ngoài kia tuyết phủ trắng xóa, bên trong “Quả Quả” mặc áo sơ mi rộng

thùng thình ngồi trên người anh, “Không được, mới năm giây, thời gian

quá ngắn.” Nói xong, lại thò tay xuống dưới dưới nách anh, vừa cầm đồng

hồ đeo tay của anh tính thời gian, vừa cù anh.

"Không được, không được… Thế này không tính… Lục Sáu, anh phải chịu đựng… Wa, lần này được mười giây rồi.”

Hồi đó anh rất chiều cô, hầu như chuyện gì cũng đồng ý với cô. Niềm vui và

sự hưng phấn mà tình yêu và tình dục mang đến cho anh như có đốt lên một mồi lửa trong thân thể. Dường như chỉ có cô mới có thể dập tắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong anh đó. Cơ thể mềm mại lành lạnh mang theo

hương thơm thiếu nữ làm anh mê luyến say đắm.

Khi đó anh cảm thấy tình yêu như rượu cocktail, rõ ràng độ cồn không cao nhưng lại có thể

làm cho người ta bất tri bất giác uống rất nhiều, sau đó say lúc nào

không hay.

……

Lúc Lục Cảnh Diệu đi ra từ ban công, một cậu nhóc mặc áo sơ mi hoa quần đùi hoa lon ton chạy ra khỏi phòng. Thấy

anh, nó ngẩng gương mặt vui vẻ nhỏ nhắn lên gọi: “Con chào ba.”

"Chào buổi sáng.” Lục Cảnh Diệu nói xong, chuyển tầm mắt về phía người phụ nữ đằng sau. Cô mặc chiếc váy maxi hai dây màu xanh lam, mái tóc tết đuôi

sam khá cầu kỳ.

"Chào buổi sáng.” Tần Dư Kiều cười với Lục Cảnh

Diệu, thấy anh còn mặc áo ba lỗ quần ngủ, mở miệng giục anh: “Mau đi

thay quần áo đi, chúng ta xuống ăn sáng, Duệ Duệ đói bụng rồi…”

Lục Cảnh Diệu gật đầu, trước khi vào phòng thay đồ còn hôn cô, cất lời khen hiếm hoi: “Em đẹp lắm.”

Tần Dư Kiều quay đầu, vui vẻ nói: “