
i, cảm nhận của đàn ông dành về một người phụ nữ sẽ thay đổi trong phút chốc.
Lục Nguyên Đông coi cô gái hôn anh năm đó là một đối tượng trong tưởng
tượng, anh không nhận ra cô gái đó nhưng cô gái đó lại lớn dần trong
suốt tuổi thanh xuân của anh. Thậm chí “cô” còn đưa anh từ một người con trai trở thành đàn ông. Trong tưởng tượng ngây ngô của anh, cô gái ấy
hoạt bát, luôn tích cực, cũng xinh đẹp động lòng người. Tựa như xà nữ,
cô đại biểu cho khát vọng không trong sạch trong cơ thể anh.
Nhưng Tần Dư Kiều không giống vậy. Cảm giác cô mang đến cho anh là khẳng
khái, thiện lương, thông minh, cởi mở lại khéo ăn nói, cho người ta cảm
giác thuần khiết, hăng hái, đầy sức sống tựa như ánh mặt trời. Có lúc
anh cho rằng nhìn thấy cô như thấy mặt trời, ôn hòa lại ấm áp.
Kết quả lại là một người, thật ngoài sức tưởng tượng, thật nực cười, cũng thật khó chấp nhận.
Cho nên lúc anh ngồi trong xe nhìn Tần Dư Kiều chậm chạp không xuống, anh
thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, ghê tởm cái gì đây? Anh cảm thấy Tần Dư
Kiều không phải là người như vậy, nhưng anh lại nghĩ tới cô gái ở trong
lòng, xà nữ ẩn giấu nhiều năm trong đáy lòng anh. Thật ra họ vốn là một
người.
Cuối cùng, khi Tần Dư Kiều hợp vào làm một với xà nữ, anh
chẳng những không vui mừng mà lại cảm thấy rất khó chấp nhận. Từ như
những ngôi sao Hồng Kông được lăng xê tới tấp kia, chắc chắn họ không
thể không có scandal tình dục.
Về phần ghê tởm, nguyên nhân lại
càng đơn giản. Bởi vì người đàn ông trên chiếc xe kia không phải anh,
không phải Tần Dư Kiều thở gấp động lòng người nằm dưới thân thể anh. Vẻ phong tình quyến rũ của cô hoàn toàn không liên quan đến anh.
***
Lục Hi Duệ sắp được nghỉ đông, hơn nữa còn sắp thi nên mỗi ngày có rất
nhiều bài tập. Lục Hi Duệ kêu ca với chị Dư Kiều, kết quả bị ba ngồi bên cạnh dạy dỗ, “Người có đầu óc không linh hoạt, chậm chạp không có tư
cách kêu ca bài tập nhiều.”
Sau đó Lục Hi Duệ liền im lặng.
Tần Dư Kiều trừng mắt nhìn Lục Cảnh Diệu: “Lục Cảnh Diệu, anh có thể ngậm miệng được không?”
Thật ra Lục Hi Duệ không sợ bài tập nhiều, chỉ muốn than phiền với Tần Dư
Kiều để cô xoa đầu nó, sau đó nhẹ nhàng an ủi hai câu. Kết quả mới mở
miệng đã bị ba dạy dỗ rồi, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, cúi thấp đầu
không nói gì.
Tần Dư Kiều ôm Lục Hi Duệ, hỏi: “Bài tập nhiều lắm à?”
Lục Hi Duệ liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, lắc đầu: “Cũng không nhiều lắm…”
Tần Dư Kiều nhéo khuôn mặt nhỏ của Hi Duệ, “Bao giờ thi xong được nghỉ, chị Dư Kiều đưa em ra ngoài chơi có được không?”
Ánh mắt Lục Hi Duệ lóe sáng: “Thật chứ?”
Sau đó Lục Cảnh Diệu lên tiếng: “Hi Duệ, đừng ngồi ở trên đùi Dư Kiều như vậy, chị ấy sẽ mệt.”
Lục Hi Duệ cười hì hì, bò xuống khỏi đùi Dư Kiều, nhưng lại làm cô mất hứng: “Lục Cảnh Diệu, anh…”
Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu lại nói: “Duệ Duệ, bây giờ con có thể gọi chị Dư Kiều là… mẹ rồi.”
Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy trái tim như bị siết chặt, sau đó giọng nói
trẻ nhỏ mềm mại truyền tới bên tai: “Ba muốn kết hôn với chị Dư Kiều ạ?”
Lục Cảnh Diệu cúi đầu nhìn Tần Dư Kiều: “Con muốn ba kết hôn với cô ấy không?”
“Đương nhiên con muốn rồi.” Lục Hi Duệ ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng
vui vẻ, nhưng nó dừng một chút, nói với Lục Cảnh Diệu bằng giọng điệu
thương lượng: “Ba ơi, nhưng con vẫn quen gọi chị Dư Kiều hơn…”
Lục Cảnh Diệu: “…”
Lục Hi Duệ vừa nói xong, Tần Dư Kiều lập tức quay đầu đi lặng lẽ lau sạch
nước mắt vừa mới chảy xuống, quay lại cười nói với Hi Duệ: “Không sao…
Hi Duệ thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế.”
Cho đến nay, cô
thấy Hi Duệ vẫn luôn hoạt bát lạc quan nên suýt nữa quên mất thật ra Hi
Duệ là đứa trẻ mồ côi mẹ, thậm chí cô còn ỷ vào sự ưu tú của Hi Duệ để
giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình. Nhưng dù cô tự an ủi mình thế nào đi nữa, vừa nãy cô vẫn có thể cảm nhận được sự trưởng thành của trẻ em
không có mẹ trong mắt Hi Duệ. Khi nói chuyện nó sẽ dè dặt nhìn mặt mà
lựa lời, nó sẽ biểu đạt ý nghĩ của mình bằng giọng điệu uyển chuyển, hơn nữa nó cũng không muốn gọi cô là mẹ.
Có lần Hi Duệ nói cho cô biết: “Sau này cho dù có mẹ mới, em cũng không gọi người đó là mẹ đâu.”
Lúc ấy cô còn chưa biết mình là mẹ ruột của Hi Duệ, cô cười hỏi nó: “Vì sao vậy?”
Hi Duệ trả lời thế này: “Người đó không phải là mẹ thật của em, hơn nữa
sau này người đó sẽ là mẹ của em trai hay em gái em, nhưng lại không
phải của em.”
Lúc ấy cô nghe xong cảm thấy rất đau lòng, an ủi nó: “Hi Duệ cũng có mẹ của mình, có thể ngày nào đó mẹ em sẽ tới tìm em.”
Cô nói xong, Hi Duệ lại có thể cười tươi, gãi đầu, ra vẻ đau thương: “Chị
Dư Kiều, chị đừng nói đùa, nhất định mẹ không thích em nên mới không cần em, nếu đã không cần em, sao có thể quay về tìm em chứ…” Dừng một chút, Hi Duệ lại bỏ thêm một câu: “Có điều mẹ đã không thích em, vì sao em
phải thích mẹ. Bây giờ em nghĩ tới mẹ, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem mẹ
trông như thế nào thôi. Thực ra em rất ghét mẹ, rất ghét, rất ghét…”
Ba lần “rất ghét” của Hi Duệ làm cô không thể chịu đựng, cho nên lúc Lục
Cảnh Diệu nói có nên để Hi Duệ biết sự thật khô