
i ánh mắt của Lục Cảnh Thành, nếu cô
không nhìn lầm thì mắt anh ta thoáng vẻ hâm mộ.
"Dư Kiều à, không phải anh nói đỡ cho em mình. Nhưng dù là năng lực hay bất kỳ phương
diện nào, thì trong số đàn ông của nhà họ Lục, lão Lục là người giỏi
nhất."
Tần Dư Kiều chậm rãi nói: "Có phải tính cũng xấu nhất không?"
"Ha ha." Lục Cảnh Thành cười sang sảng, sau đó nghĩ đến điều gì đó, hỏi Lục Cảnh Diệu, "Lão Lục, hôm qua anh nhận được điện thoại của anh cả, nghe
nói Nguyên Đông dẫn bạn gái về nhà. Cô bé kia tên là Vương Bảo Nhi, có
chuyện này thật sao?"
Đầu tiên Lục Cảnh Diệu nhìn phản ứng của
Tần Dư Kiều, xác định sắc mặt cô không có gì khác thường, mới thờ ơ trả
lời Lục Cảnh Thành: "Anh cả không gọi điện cho em, nhưng đúng là em có
biết Vương Bảo Nhi này. Cô gái kia làm gia sư cho Hi Duệ được mấy ngày,
cô gái đó xin nghỉ cũng nhờ Nguyên Đông gọi điện báo cho em."
"Chẳng lẽ chuyện tốt gần đến rồi hả?" Lục Cảnh Thành nói.
"Em cũng không biết." Lục Cảnh Diệu khẽ mím môi, có phần lười biếng nói,
"Nhưng mà đã dẫn đến chỗ ông già, chắc cũng đã xác định rồi. Chúng ta là bậc cha chú, cũng lên chuẩn bị tiền mừng đi."
"Sang năm chắc nhà họ Lục có hai chuyện vui rồi." Lục Cảnh Thành nói, "Hai người có muốn tranh thủ giành chỗ trước không?"
"Kết hôn có gì mà phải giành trước, có phải sinh con đâu." Lục Cảnh Diệu
cười khẽ rồi đưa mắt nhìn Tần Dư Kiều, "Đúng không, Kiều Kiều?"
Tần Dư Kiều nhếch khóe miệng, liếc nhìn Hi Duệ cúi gằm ăn bữa sáng. Cậu
nhóc đang mải nhai nửa miếng thịt xông khói, sau đó lông mi dài chớp hai lần, bỏ nốt nửa miếng thịt xông khói còn lại vào miệng mình.
...
Ăn sáng xong xuôi, Tần Dư Kiều và Hi Duệ cùng đi xem rùa biển. Hi Duệ là
đứa trẻ thích thế giới tự nhiên, cho nên hai ngày nay phần lớn thời gian đều ngắm nghía các loại động thực vật nhiệt đới.
Tần Dư Kiều ngồi xổm xuống kéo quần lên cho Hi Duệ, động tác dịu dàng lại cẩn thận, không giống trái tim đang đập loạn của cô.
"Chị Dư Kiều, em hỏi chị một câu được không?" Hi Duệ quay đầu, vẻ mặt tươi
cười, gió biển thổi tung mái tóc mềm mại của nó. Tần Dư Kiều xoa đầu Hi
Duệ, "Gì thế?"
Mặt biển trong suốt, sóng gợn lăn tăn, trời và nước cùng một màu.
Hi Duệ chỉ về mặt biển, hỏi: "Chị có biết tại sao màu của biển rộng có chỗ đậm chỗ nhạt không?"
Tần Dư Kiều biết hôm qua đi câu cá Hi Duệ có được câu trả lời từ Lục Cảnh Diệu, hôm nay đã hỏi cô ngay được rồi:
Tần Dư Kiều nâng cằm lên, tỏ vẻ như không nhớ ra đáp án, ngẩng đầu hỏi Hi Duệ: "Vì sao thế?"
Hi Duệ đắc ý nói: "Bởi vì độ sâu của biển khác nhau, góc độ phản xạ của
ánh sáng mặt trời cũng khác nhau, cho nên mặt biển sẽ có màu sắc khác
nhau."
"Thì ra là vậy!" Tần Dư Kiều làm như chợt hiểu, "Duệ Duệ giỏi quá."
"Là ba nói." Hi Duệ cũng không tranh công, cúi xuống, "Nhưng em còn biết
một nguyên nhân nữa, mặt biển có màu đậm hơn, còn có thể do rặng đá san
hô."
Tần Dư Kiều cực kỳ tự hào, kìm lòng không đặng xoa đầu Hi Duệ: "Sao Duệ Duệ biết nhiều thế?"
Hai má Hi Duệ ửng đỏ: "Em xem trong mười vạn câu hỏi vì sao, sách là do ba mua cho em."
Tần Dư Kiều cười khẽ, Hi Duệ hưng phấn nói một hơi, vẻ mặt rất khác lúc ở
trên bàn cơm khi nghe thấy cô sẽ sinh con cùng Lục Cảnh Diệu.
"Chị Dư Kiều, em lại hỏi chị một bí mật nữa về rùa biển." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Duệ đỏ bừng, chỉ vào đầu một con rùa biển đang bơi rồi hỏi cô:
"Chị có biết tại sao tuổi thọ của rùa biển lại cao như vậy không?"
Tần Dư Kiều đặt tay lên vai Hi Duệ, cùng Hi Duệ ngắm rùa biển đang bơi
trong biển rồi nói: "Chị biết có hai nguyên nhân. Nguyên nhân đầu tiên,
em cũng thấy nó hoạt động chậm như vậy, chứng tỏ nó rất lười, cho nên sự trao đổi chất bên trong cơ thể và sự suy yếu của cơ thể nó cũng chậm
như sự hoạt động của nó vậy. Thế nên tuổi thọ của nó mới cao. Còn nguyên nhân thứ hai... Em xem cơ thể rùa biển cứng như vậy, khi nó gặp nguy
hiểm, lập tức rụt đầu vào mai nó, sẽ tránh được nguy hiểm. Cho nên nó
không buồn không lo mà sống rất lâu."
Tần Dư Kiều nói xong, Hi Duệ cười hì hì nhìn cô, nịnh bợ: "Chị Dư Kiều, chị còn biết nhiều hơn cô giáo của em."
Tần Dư Kiều cũng cười, sau đó nhìn vào mắt Hi Duệ: "Duệ Duệ, chị Dư Kiều
cũng có một câu muốn hỏi em. Nếu gặp phải vấn đề mà mình không dám đối
mặt thì sẽ thành con rùa đen rút đầu. Em muốn làm rùa đen rút đầu
không?"
Lục Hi Duệ mở to hai mắt, sau đó lắc đầu: "Không thích, bởi vì rất mất mặt."
Tần Dư Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Duệ chăm chú, đột nhiên xúc động muốn khóc, kìm nén cảm xúc mở miệng: "Duệ Duệ, chị Dư Kiều cũng muốn
nói cho em biết một bí mật có được không?"
Hi Duệ nhếch miệng cười: "Có phải bí mật về voi biển không?"
Tần Dư Kiều lắc đầu: "Không phải, là bí mật về mẹ."
Dường như Lục Hi Duệ có phần kháng cự với từ mẹ này, cúi đầu: "Bí mật gì ạ?"
Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh: "Hi Duệ, chúng ta sang đảo khác, con muốn đi du thuyền hay đi bằng máy bay?"
Lục Hi Duệ suy nghĩ rồi nói: "Du thuyền, Trương Dịch Nhiên lớp con nói cậu ấy đi thuyền thấy cá voi, con chưa từng thấy."
***
Về sau họ tách ra không đi chơ